Phượng Khương Trần đúng là một cơ hội ngàn năm có một, nhưng Hoàng thượng lại không tin Cửu hoàng thúc sẽ bối rối hỗn loạn chỉ vì một nữ nhân.
Hôm nay ở trong điện Nghị Sự, nhìn thấy Cửu hoàng thúc không có bất cứ động tĩnh gì khi mình ném tấu chương xuống, Hoàng thượng càng thêm chắc chắn Phượng Khương Trần chẳng qua chỉ là một bia ngắm, nhưng ngay sau đó Cửu hoàng thúc lại đích thân ra mặt tìm thái y, chuyện này khiến hắn phải nảy sinh lòng nghi ngờ.
“Cửu đệ ơi Cửu đệ, càng ngày trẫm càng không thể hiểu ngươi.’’ Hoàng thượng chưa bao giờ xem thường Cửu hoàng thúc, hắn cũng không tin người này làm tất cả mọi chuyện chỉ dựa vào bản tính của mình, mỗi một hành động của Cửu hoàng thúc chắc chắn đều ẩn chứa thâm ý gì đó.
Mãi đến sau này Hoàng thượng mới hiểu ra rằng đánh giá thấp đối thủ thực sự là một việc ngu ngốc, nhưng đánh giá quá cao đối thủ lại càng ngu ngốc hơn nữa, chính vì đã đánh giá quá cao Cửu hoàng thúc nên mới bỏ lỡ cơ hội và cuối cùng phải nhận lấy thất bại thảm hại.
Đúng lúc này, một thái giám đi vào báo tin Cửu hoàng thúc vội vàng rời cung, chạy đến chỗ ở của sứ giả Bắc Lăng- Phụng Khiêm điện hạ, Hoàng thương suy nghĩ một lát liền hiểu rõ Cửu hoàng thúc đang muốn làm gì, quả nhiên, nửa canh giờ sau đã thấy hắn vội vã trở về hoàng cung.
Cổng lớn Hoàng cũng đã bị khoá, nhưng Cửu hoàng thúc không phải là người ngoài, hắn có quyền tự do ra vào Hoàng cung, Hoàng thượng cũng không ngăn cản.
Nhưng khi Cửu hoàng thúc cầm được thuốc trị thương từ chỗ Phượng Khiêm Bắc Lăng trở về cung điện thì lại phát hiện Phượng Khương Trần đã đi rồi, hắn cầm bình thuốc trong tay, nhìn cung điện trống rỗng, ánh mắt rơi vào chiếc ghế dựa mà nàng đã ngồi trước đó, cười khổ!
Hắn đang làm gì vậy?
Bốp…
Bình thuốc rơi xuống mặt đất, thuốc mỡ vương vãi đầy đất, trong cung điện tràn ngập hương hoa sen tuyết tao nhã thanh khiết, một lúc lâu sau vẫn không tan đi…
Không hổ là thái y do Cửu hoàng thúc đích thân lựa chọn, An thái y quả nhiên là người am hiểu chữa trị ngoại thương, Phượng Khương Trần thậm chí còn không cảm nhận được cảm giác đau đớn, An thái y liền băng bó vết thương cho nàng, mắt thấy cổng cung sắp bị khoá, Phượng Khương Trần cầm lấy thioocs thì An thái y rồi vội vàng xuất cung.
Vừa đến cửa lớn đã nhìn thấy một loạt Cấm vệ quân đang chờ nàng, nói là phụng mệnh của Hoàng thượng hộ tống nàng trở về Phượng phủ, đồng thời ở lại đó để bảo vệ nàng, nói cách khác là giám sát nàng.
Kể từ ngày mai, nàng phải ở trong Phượng phủ đóng cửa ăn năn hối cải, theo chỉ thị của Hoàng thượng, nàng không những không được ra ngoài mà thậm chí còn không cho phép bất cứ ai vào thăm nàng.
Phượng Khương Trần không nói nhiều lời, yên lặng chấp nhận hình phạt của Hoàng thượng.
Chẳng trách Cửu hoàng thúc vội vàng kéo nàng đi tìm thái y, hoá ra Hoàng thượng còn giở trò này sau lưng, hắn ta đang đề phòng ai đây?
Bước lên xe ngựa rồi chạy thẳng về phía Phượng phủ, khi chiếc xe ngựa vừa mới dừng lại thì đã nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên ngoài phủ, nàng có thể loáng thoáng nghe thấy những từ như “Ninh Quốc công phủ” “Tấn Dương Hầu phu nhân” “Cầu kiến Phượng cô nương”.
Mà Cấm vệ quân hiển nhiên là không đồng ý, đối phương cũng không chịu nhượng bộ, hai bên cứ thế đối chọi nhau ở chỗ này, Phượng Khương Trần không muốn lại gây chuyện nữa, nhưng dù sao đây cũng là trước nhà nàng, ngồi trong xe ngựa một lúc lâu mà vẫn không thấy ai lên tiếng mời nàng xuống xe, nàng lập tức mở cửa xe ra nói: “Có chuyện gì vậy?’’
“Nô tài mạo phạm Phượng cô nương, xin Phượng cô nương thứ tội, nô tài nửa đêm đến đây là muốn mời cô nương đến nhà chữa bệnh.’’ Thấy Phượng Khương Trần chịu ra mặt, hai vị quản gia ăn mặc chỉnh tề vội vàng quỳ xuống, còn có một vị công tử đẩy Cấm vệ quân ra đi đến trước mặt Phượng Khương Trần.