Nếu là nữ nhân khác, hắn nhất định sẽ không thèm liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái, trước kia cũng từng có một nữ hiệp giang hồ cởi sạch quần áo chạy đến dụ dỗ hắn, nhưng hắn hoàn toàn không thèm quan tâm, chỉ cảm thấy đống thịt kia thật ghê tởm và khó chịu, nhưng Phượng Khương Trần chỉ cần nằm bất động thế này thôi cũng đã khiến hắn xúc động muốn động thủ.
Lam Cửu Khánh vốn đã có tình cảm với Phượng Khương Trần, bây giờ nàng lại yêu kiều nằm trên giường như vậy, không hề giãy giụa vùng vẫy, nếu hắn không có bất cứ suy nghĩ gì thì chắc chắn không phải là nam nhân.
Cởi áo không phải là kết thúc mà chỉ mới bắt đầu.
Lam Cửu Khánh đẩy chiếc chăn mỏng trên người Phượng Khương Trần sang một bên, có kinh nghiệm trước đó, hắn nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng, vừa định cởi quần dài xuống thì lại đột nhiên nhìn thấy trên tay trái của nàng có một mảnh da không giống bình thường.
“Đây là gì vậy?’’ Lam Cửu Khánh tạm thời bỏ qua việc vật lộn với chiếc quần của Phượng Khương Trần, nắm tay trái của nàng lên, đầu ngón tay hơi chai sạn nhẹ nhàng vuốt ve lên cánh tay nàng.
Túi trị liệu thông minh đã khôi phục lại bình thường giống như lúc chưa được kích hoạt, một hình vuông không lớn hơn chiếc bánh ngọt là mấy, trên đó mơ hồ lộ ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, rõ ràng khác với vùng da còn lại, một hình vuông hơi nhô ra khỏi da, thoạt nhìn không giống như đã bị tác động ngoại lực nào đó là giống mọc ra từ trong tay Phượng Khương Trần hơn.
“Đây là ký hiệu của Phượng Ly tộc sao?” Lam Cửu Khánh cũng không nhìn kỹ, đặt tay trái Phượng Khương Trần xuống, ở giữa có một khoảng gián đoạn như thế khiến Lam Cửu Khánh không còn căng thẳng như trước nữa.
Hắn vốn là một người hào phóng sảng khoái, chỉ vì đối phượng là Phượng Khương Trần nên mới xuất hiện cảm giác mất tự nhiên ngắn ngủi, nghĩ đến mấy huyệt vị đang chờ hắn châm cứu, Lam Cửu Khánh do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng không cởi quần Phượng Khương Trần xuống mà chỉ vén ống quần lên đến tận đùi.
Mặc dù những gì nên nhìn hay không nên nhìn hắn đều đã nhìn thấy, nhưng tạo ra một chút cảm giác giấu đầu lòi đuôi này vẫn tốt hơn là không làm gì cả.
Lam Cửu Khánh lấy một túi vải nhỏ từ trong tay áo ra, trên mặt túi có mấy chục chiếc kim bạc, đừng thấy trang bị đầy đủ như thế mà nghĩ hắn biết y thuật, thực ra hắn chỉ có thể giải độc mà thôi.
Môi trường sống từ nhỏ đã khiến hắn cực kỳ nhạy cảm với chất độc, cơ thể cũng rất đặc thù, những chất độc bình thường gần như không thể xâm nhập vào người hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không để chất độc vào mắt, ngược lại, hắn đặc biệt nhạy cảm với những thứ đó.
Bị thương không nhất định phải chết, nhưng khả năng tử vong do trúng độc lại cao hơn rất nhiều.
Lam Cửu Khánh lấy ra một thứ đồ gì đó to bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn trông giống như ngọc nhưng lại không phải ngọc, hắn gọi nó là Phi ngọc, là một thánh vật dùng để giải độc.
Lam Cửu Khánh vê một câu kim châm bằng bạc cắm vào trong Phi ngọc, phi ngọc nhìn có vẻ rất cứng nhưng kim có thể đâm vào, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên bề mặt của nó có vô số lỗ li ti, kích thước vừa đủ để luôn kim bạc vào.
Hắn ước lượng thời gian một chút, lại cắm một cái kim bạc khác vào, đồng thời gỡ chiếc kim trước đó xuống, mặt trước chiếc kim phản chiếu thứ ánh sáng màu xanh lục, dưới ánh nến thoang thoảng mùi cỏ xanh.
Lam Cửu Khánh đặt Phi ngọc đến bên cạnh Phượng Khương Trấn, nín thở, nửa dưới ngón tay bên trái đè chặt phần ngực Phượng Khương Trần, tay phải vê kim, đâm xuyên qua nó.
Chiếc kim bạc vừa đâm vào, một giọt máu đỏ tươi lập tức theo đầu kim chảy ra ngoài, Lam Cửu Khánh hài lòng gật gật đầu, tập trung tinh thần cứu người.
Giống như Phượng Khương Trần đã nói, nếu ngươi đặt toàn bộ tâm trí vào việc cứu người thì sẽ không có bất cứ suy nghĩ gì về cơ thể trước mặt mình, bởi vì không có thời gian…
Dựa vào phương pháp trước đó, Lam Cửu Khánh lần lượt đâm từng chiếc kim bạc vào ngực và đùi trong của Phượng Khương Trần, những vị trí mà kim bạc đâm vào có mấy điểm không phải là huyệt đạo, hơn nữa một vài chiếc còn đâm ở vị trí tương đối nhạy cảm.
Đây cũng là lý do tại sao hắn lại cởi bỏ hết quần áo của Phượng Khương Trần, phương pháp giải độc này thực sự khác thường và quỷ dị, Hoàng thượng bày mưu tính kế cũng chỉ vì không muốn để cho Phượng Khương Trần sống tốt.