Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 138
Chương 138
Một đền năm, nói cách khác, nếu nàng đặt một trăm hai thì thắng có thể lấy được năm trăm hai, hoàn toàn là một món lãi kếch xù.
Vương Thất gật gật đầu: “Ngươi sẽ không phải là muốn đi đặt đi?”
Vương Thất lắc đầu, tỏ vẻ kiên quyết không đồng ý.
Hắn ta là quân tử„ tuyệt đối không dính dáng đến cá cược, nếu để cha biết thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn ta.
Mỗi ngày ở cùng một chỗ với Phượng Khương Trần, thanh danh của hắn ta đã bị hao tổn lớn, cũng may bản thân không đi theo con đường làm quan, nếu không thì hỏng rồi, lời nói của các vị quan khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
“Vương Thất, mặc dù ngươi là thất công tử nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng cũng có giới hạn đúng không?” Những thế gia này vì muốn chắc chắn rằng công tử nhà mình không tập thành thói quen ăn chơi trác táng thì đều sẽ khống chế lượng tiền tiêu vặt của chúng, tiền hàng tháng của Vương Thất cũng không nhiều”
“Nhưng mà..” Vương Thất từ chối: “Ta không có tiền để không”
“Không sao, trước tiên ta mượn tiền ngươi, ta có sáu trăm hai mươi vàng, ngươi tìm người đặt cuộc, đặt ta thắng, đến lúc đó lời được thì mỗi người một nửa” Phượng Khương Trần không phải dân cờ bạc nên dù nàng có biết sẽ thắng chắc thì cũng không lấy toàn bộ gia sản của mình đi đặt cuộc.
“Cái này không tốt nha” Vương Thất hơi động tâm.
Không có hội và tiền thì không qua được.
“Phượng Khương Trần,sao ngươi không đi buôn bán đi”
Phượng Khương Trần tức giận trừng đôi mắt trắng dã nhìn Vương Thất: “Ta cũng muốn đó, nhưng lại không quan phủ che chở thì ta lấy cái gì mà buôn bán. Được rồi được rồi, bớt nói nhảm đi, trước tiên sao chép một bản của bản vẽ lại giúp ta, ta trông chờ cái phòng này đó”
Trời đất bao la, phòng giải phẩu của Phượng Khương Trần nàng lớn nhất.
Phượng Khương Trần không để ý Vương Thất mà đưa hẳn ta vào thư phòng ý bảo hắn ta dựa theo yêu cầu của nàng sao chép lại bản vẽ.
“Phượng Khương Trần, nơi này là gì?” Vương Thất chỉ vào bản vẽ gốc.
“Ngọc lưu ly, ta muốn ngọc lưu ly làm cửa sổ” Lúc này còn chưa có thuỷ tinh, độ trong suốt của ngọc lưu ly cao, mà Phượng Khương Trần cũng không cho rằng mình có bản lĩnh làm ra được thuỷ tinh.
“Ngọc lưu ly rất đắt”
“Vương gia không thiếu nếu như thiếu thì ngươi có thể khuyên cha ngươi đi đặt cuộc, ta bảo đảm sẽ thắng, nhưng mà không cần phải đặt một lần nhiều quá đâu, để tránh cho người khác nghi ngờ” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng đi đến bên bức tường.
Nàng sẽ không lùi bước trong việc xây phòng giải phẫu.
“Còn cái này?” Vương Thất lại chỉ vào cái vật tròn đen đen trên giấy.
“Sàn nhà, ta muốn lót sàn”
“Được thôi, gỗ cũng không đắt” Vương Thất lại xoạt xoạt vẽ ra hình dạng sàn nhà trên giấy.
“Ta muốn gỗ đắt nhất, chống ẩm, chống bụi, chống cháy, chống kiến”