Nàng chắc chắn nàng không khám nhầm, vừa rồi Tô Văn Thanh thật thật sự là động kinh phát tác.
Động kinh cái đầu ngươi ấy!
Tô Văn Thanh muốn khóc luôn rồi, hắn thề hắn rất ghét đại phu, càng ghét người đại phu tên Phượng Khương Trần này.
“Ta thật sự không có bệnh, vừa nãy ta chỉ nghĩ đến vài chuyện, nhất thời kích động mới có bộ dạng đó.” Hắn làm sao có thể bị động kinh chứ, thật là.
Hắn thừa nhận, hắn càng ngày càng mất hình tượng trước mặt Phượng Khương Trần, nhưng cũng không thể trách hắn, hắn đã quen thuộc với Phượng Khương Trần như vậy rồi. Cộng thêm quan hệ của Phượng Khương Trần với Lam Cửu Khánh, rõ ràng Phượng Khương Trần là người phụ nữ không thể động vào, hắn còn giữ hình tượng gì chứ.
“Thật sự không có bệnh sao? Nếu không thì khi nào về ta kiểm tra kỹ lại, trạng thái gần đây của ngươi hình như không tốt lắm.”
Phượng Khương Trần vẫn nghi ngờ, nếu Tô Văn Thanh không bị động kinh thì vừa nãy kích động như thế làm gì.
Tuy lúc động kinh phát tác rất khó phát hiện, nhưng động kinh cũng chỉ là một loại bệnh, mà bệnh thì phải trị.
Nói đến kiểm tra, Phượng Khương Trần nhớ ra Vân Tiêu vẫn chưa đến kiểm tra, gần đây bận rộn khám bệnh không có thời gian quan tâm đến chuyện của hiệu thuốc Vân gia, cũng không biết Vân Tiêu như thế nào rồi, sao lâu thế mà vẫn chưa trả lời nàng. Phượng Khương Trần quyết định khi nào về phải đi hỏi mới được.
“Ta thật sự không có bệnh. Nếu ngươi không tin, sau khi về ta sẽ đi kiểm tra, ta bảo đảm rất khỏe mạnh, chắc chắn không bị động kinh hay gì gì cả.” Hắn không dám tranh chấp với Phượng Khương Trần, với lại gần đây hắn cũng cảm thấy cơ thể không khỏe lắm, kiểm tra một lát cũng tốt.
Con đường tương lai của hắn còn rất dài, nắm không muốn vì bệnh tật mà xảy ra chuyện. Phấn đấu cả một đời đến lúc già lại không có một cơ thể khỏe mạnh để hưởng phúc, vậy chẳng phải lỗ to à.
Nhưng khi có kết quả hắn hận không thể bóp chết Phượng Khương Trần, không đúng, hắn nên bóp chết bản thân trước.
Hắn mồm thối mới đáp ứng Phượng Khương Trần đi kiểm tra.
Phượng Khương Trần thật sự lo lắng Tô Văn Thanh mắc bệnh, mới trở về đã giữ Tô Văn Thanh lại, cường thế kiểm tra cho hắn.
Sau khi có kết quả kiểm tra, Phượng Khương Trần cầm giấy trắng, hoài nghi nhìn Tô Văn Thanh, tựa hồ không dám tin Tô Văn Thanh lại mắc loại bệnh này.
Tô Văn Thanh bị dọa cho một trận, sắc mặt tái xanh hỏi: “Khương Trần, không phải ta thật sự mắc bệnh chứ?”
Sẽ không đen đủi như vậy chứ?
Tô Văn Thanh phát hiện cả chân và tay của mình đều ra toát mồ hôi, có một loại kích động muốn ngất.
“Khụ, khụ… bệnh vặt thôi, không cần lo lắng.” Phượng Khương Trần vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt, biểu cảm của bác sĩ không đúng sẽ dọa sợ bệnh nhân.
“Hù… thế thì tốt, ta còn tưởng ta không cứu nổi nữa.” Phượng Khương Trần nói là bệnh vặt thì sẽ không có chuyện gì, trong nháy mắt Tô Văn Thanh như được sống lại.