“Khương Trần cô nương nói rất đúng, cầm có thể làm thư giãn tâm hồn con người, kỳ có thể kích thích tư duy, thi xoa dịu lòng người, hoạ có thể khiến mọi người quên đi lo lắng sầu muộn, mặc dù là một cuộc thi nhưng cũng không thể làm cầm kỳ thi hoạ mất đi bản sắc tốt đẹp vốn có của nó.’’
Nhan lão phụ hoạ, từ một khía cạnh nào đó cũng cho thấy hắn đánh giá cao bức tranh cấu trúc bộ xương người của Phượng Khương Trần, nếu bức tranh này được công bố rộng rãi trước công chúng, ý nghĩa còn tốt đẹp hơn rất nhiều so với bức “bướm vờn hoa” kia.
“Nhan lão nói phải, có thể vẽ ra một bức tranh hữu ích, vẽ thành một bức tranh khiến lòng mình cảm thấy thanh thản thoải mái, còn vui vẻ hạnh phúc hơn rất nhiều so với việc giành được chiến thắng.” Mặc dù trong lòng không tán thành nhưng ngoài mặt Phượng Khương Trần vẫn tỏ vẻ cung kính.
Cũng chỉ có những người như Nhan lão mới có thể nói ra điều này mà thôi, người thực sự nghiêm túc tham gia cuộc thi làm sao có thể không quan tâm đến thắng thua, giống như các đại học sinh cũng yêu thích thanh danh, người tham gia cuộc thi cũng muốn có được thanh danh tốt.
Công danh lợi lộc, trên trời này mấy ai có thể thoát khỏi bốn chữ này? Giới hạn và thanh danh mà các vị học giả nho giáo không ngừng theo đuổi cũng chính là công danh lợi lộc, chẳng ai cao thượng hơn ai cả, những phàm phu tục tử trên thế gian này có mấy người có thể thoát ra danh lợi phù phiếm, rời ra thế tục hào nhoáng này?
Phượng Khương Trần không cho rằng theo đuổi công danh lợi lộc là chuyện xấu, chỉ cần nó luôn đi cùng với sự ngay thẳng chính trực, không làm ra những chuyện hại người hại mình là được. Gỉa sử không có công danh lợi lộc, tham quan không tham nhũng, thanh quan không muốn để lại tiếng thơm muôn đời, chẳng phải điều này sẽ khiến xã hội này trở thành một mớ hỗn độn sao?
Đương nhiên, trong lòng Phượng Khương Trần tự hiểu là được, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ dùng những nguyên tắc đạo lý này để thuyết phục đám người Nhan lão, nếu nói ra sẽ đắc tội với rất nhiều người, nàng không muốn gây chuyện nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là ôm chặt lấy đủi của Nhan lão, phấn đấu để giành chiến thắng trong phần thi vẽ tranh này.
Ý cười trên mặt Nhan lão càng thêm rạng rỡ, ánh mắt nhìn về phía Phượng Khương Trần cũng trở nên hài lòng, đương nhiên, sống hơn năm mươi năm cuộc đời, làm sao Nhan lão có thể không nhìn ra được Phượng Khương Trần không hề bình thản nhẹ nhàng giống như biểu hiện bên ngoài của nàng? Nhưng tuổi còn nhỏ đã có thể làm được đến bước này, có thể giả vờ không màng danh lợi là điều không hề dễ dàng.
Chúng ta phải khoan dung với những người trẻ tuổi và các tiểu cô nương.
Nhan lão mỉm cười giống như một con cáo già, nghĩ đến bình rượu nếp được ủ từ thời tiền triều trong nhà mình kia, ý cười trong mắt hắn càng sâu hơn nữa. Được rồi, chỉ cần là người thì đều sẽ có sở thích và nhược điểm, ngay cả hắn cũng không thể thoát ra được thế gian phù phiếm này thì làm sao có thể hi vọng xa vời đến một tiểu cô nương mười lăm tuổi có thể nhìn thấu cuộc đời cơ chứ?
Sau khi bức tranh cấu trúc bộ xương người của Phượng Khương Trần được truyền tay cho bảy vị giám khảo xem xét một lượt xong, bức tranh của Tô Quán cũng đã khô, nha hoàn cẩn thận cầm lấy dâng đến trước mặt Thái tử.
Thái tử nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt rơi vào con bướm trên tờ giấy, mỉm cười nhận xét: “Trăm hoa đua nở, muôn hình vạn trạng, Tổ Quán tiểu thư đã phác hoạ đầy đủ vẻ đẹp của những bông hoa rực rỡ, nhưng còn bướm hơi lộng lẫy này lại khiến bức tranh mất đi tính chân thật của nó.’’ “Xin điện hạ chỉ giáo?’’ Tô Quán khó hiểu hỏi, nói trắng ra là nàng không phục và cho rằng Thái tử đang cố ý bắt bẻ mình.
Thái tử mỉm cười bao dung: “Tô Quán tiểu thư, con bướm này tuy đẹp nhưng có phần không giống thật, tiểu thư đã bao giờ nhìn thấy con bướm nào sặc sỡ nhiều màu sắc như thế này chưa?’’ Tất cả mọi người đều muốn vẽ nên những con bướm rực rỡ nhiều vẻ, lộng lẫy, nhưng lại không cần biết những con bướm như thế có thực sự tồn tại trên đời này hay không, câu hỏi của Thái tử đã khiến Tô Quán nghẹn họng không thể trả lời.
Mặc dù nàng đã từng đi bắt bướm, nhưng đúng là chưa bao giờ nhìn thấy con bướm nào sắc sỡ chói mắt như trong bức tranh kia, chỉ là tiên sinh dạy như thế nào thì nàng sẽ học như thế đó, bây giờ bị Thái tử chỉ ra, Tô Quán thực sự không biết phải nói làm sao.
Thái tử rất lịch lãm phong độ, không có ý định làm khó Tô Quán, hắn mỉm cười đưa bức tranh cho Tây Lăng Thiên Lâm: “Lâm thái tử cần phải thưởng thức thật kỹ đấy, bổn vương nhớ rõ hôm qua ngài đã nói Cửu hoàng thúc của ta khen Phượng Khương Trần chính là thiên vị cho nàng.’’ Vị Thái tử này tuyệt đối là một người khẩu Phật tâm xà, giết người không thấy máu, Tây Lăng Thiên Lâm không phải là Cửu hoàng thúc, không thể tỏ ra bất công một cách hợp tình hợp lý như thế, hắn cũng không tiện nói nhiều, chỉ tuỳ tiện khen mấy câu rồi chuyển bức tranh sang cho Nhan lão.