Nàng cũng không muốn phải ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng mà… Nàng buộc phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn để nhân cơ hội này đả kích khí thế của đối phương.
Đám thích khách đang đánh nhau với hộ vệ của Vương gia ở cách đó không xa nghe thấy thanh âm này chỉ cảm thấy đầu tóc tê dại, toàn thân phát lạnh, trong nháy mắt ý chí chiến đấu giảm xuống, do dự không biết có nên rút lui hay không.
Hộ vệ của Vương gia cả người toàn là máu, lại nhờ có tiếng kêu thảm thiết này mà càng đánh càng hăng, bởi vì bọn họ biết rằng viện binh đã tới rồi, đã đang chống đỡ lại càng ra sức hơn, chỉ cần cầm cự được cho đến khi viện binh tới, bọn họ sẽ thắng.
Phượng Khương Trần thầm tính toán tâm lý hai bên địch và ta, lợi dụng tiếng kêu thảm thiết này thành công đả kích được đối phương, đồng thời cũng tăng lên sức chiến đấu của bên mình, giúp cho hộ vệ của Vương gia có thể cầm cự thêm một chút thời gian.
Nhưng nàng lại quên mất rằng nhóm thích khách chia làm ba nhóm, nhóm thích khách thứ hai chỉ cần đối mặt với ba người hộ vệ của Vương gia.
Trong khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhóm thích khách thứ hai đã nhanh chóng giải quyết ba người hộ vệ kia, khi nghe thấy thanh âm này, đám thích khách do dự một chút, nhưng vẫn cầm theo dao lao về phía bên này, vừa lúc nhóm thích khách thứ hai này và Phượng Khương Trần đối đầu trực diện.
Tiêu rồi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Phượng Khương Trần, toàn bộ ám khí và axit trong tay nàng đều đã sử dụng hết rồi, mà đối phương chắc chắn sẽ không cho nàng thời gian để nàng tìm kiếm trong túi trị liệu thông minh.
“Nữ nhân thối tha, dám giở trò với chúng ta, đúng là ngươi muốn chết mà.”
Nhóm thích khách thứ hai chỉ tạm ngừng một lát đã hiểu rõ tại sao lại thế này, nhấc dao lên không chút khách khí mà chém về phía Phượng Khương Trần.
…
Khi Lam Cửu Khanh chạy tới, liền nhìn thấy Phượng Khương Trần giống như một chiếc lá khô bay trong gió, đứng cũng không vững, nhưng lại nắm chặt không buông con dao trong tay mà…
“Phượng Khương Trần!”
Lam Cửu Khanh chưa bao giờ thất lễ như vậy, khi con dao của tên thích khách chém về phía Phượng Khương Trần, trái tim của Lam Cửu Khanh tưởng chừng như đã ngừng đập.
Thân thể so với đầu óc còn phản ứng nhanh hơn, khi Lam Cửu Khanh kịp nhận ra thì y đã ôm Phượng Khương Trần vào trong ngực, mà kiếm của y cũng đồng thời tước đoạt đi hai cổ tay của tên thích khách kia.
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng làm ta sợ.” Một giọt nước mắt lướt qua chiếc mặt nạ bạc rơi xuống khuôn mặt Phượng Khương Trần, làm mờ đi vết máu trên mặt nàng.
Keng… Con dao trong tay Phượng Khương Trần rớt xuống, hai chân mềm nhũn ngã vào trong lòng Lam Cửu Khanh: “Lam Cửu Khanh, được nhìn thấy ngươi thật tốt quá, tốt quá…”
Nói xong câu đó, Phượng Khương Trần nghiêng đầu một cái liền rơi vào bất tỉnh, cuối cùng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi, nàng mệt mỏi quá!
“Phượng Khương Trần, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi đừng làm ta sợ mà.” Lam Cửu Khanh ôm lấy Phượng Khương Trần cả người là máu, toàn thân y đều đang run rẩy, y muốn kiểm tra hơi thở của Phượng Khương Trần, nhưng những tên thích khách chết tiết lại không có mắt nhìn mà xông lên.
“Các ngươi chết hết đi.” Lam Cửu Khanh sát khí tận trời, một tay ôm Phượng Khương Trần, một tay chiến đấu cùng đám thích khách.
Thực lực của đám thích khách không yếu, nhưng cũng chỉ là gần với không yếu mà thôi, mang ra so sánh với đệ nhất cao thủ giang hồ Lam Cửu Khanh thì chính là một bên trời một bên đất, lại thêm Lam Cửu Khanh đang hết sức điên cuồng,vậy nên những tên thích khách kia càng không phải là đối thủ của y.
“Một kiếm giết chết các ngươi thì các ngươi quá hời rồi, ta muốn các ngươi phải sống không bằng chết.” Cổ tay Lam Cửu Khanh vừa cử động, mũi kiếm vốn đang hướng về phía ngực của thích khách đột nhiên hướng lên trên.