Phượng Khương Trần gật đầu: “Có một số việc cũng nên giải quyết rồi, người tên Huyên Phi có gương mặt giống ta không thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện được, ta cũng muốn biết cuộc sống trước kia của mẫu thân.”
Trong trí nhớ của nàng mẫu thân là một nữ tử cao quý hào phóng, nữ tử như vậy chắc chắn không có khả năng là người bình thường, giống với Chu Hằng vậy, mặc dù trên người hắn bị in một chữ “tiện”, cũng đã thu liễm khí tức nhưng cũng không thay đổi được khí tức đặc biệt trên người hắn.
Sinh ra đã có khí tức kiêu ngạo tôn quý như vậy, không phải muốn giấu là được.
“Đi điều tra cũng được, nữ nhân kia đã lấy thân phận của dì Mạt sống hơn hai mươi năm, hưởng thụ những hạnh phúc của dì Mạt, giờ cũng nên trả lại rồi.” Lúc Huyên Minh Kỳ nhắc đến tên nữ nhân kia thì lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Người hiểu hắn đều biết không phải hắn ghét việc nữ nhân kia trở thành mẹ kế của mình, mà là nữ nhân đó sống dưới thân phận của dì Mạt hắn tôn trọng nhất.
Lời này của Huyên Minh Kỳ không sai, nhưng Phượng Khương Trần không hài lòng, nàng sửa lại: “Minh cung chủ, đây không phải là hạnh phúc của mẫu thân ta, hạnh phúc của mẫu thân ta chỉ có thể xuất phát từ phụ thân ta. Nữ nhân kia dùng thân phận của mẫu thân ta cũng chỉ đổi lại được sự hạnh phúc giả tạo, hạnh phúc như vậy mẫu thân ta không muốn, nàng ta dùng thân phận của mẫu thân ta để đi yêu một nam nhân mẫu thân ta không yêu, điều đó khiến ta cảm thấy buồn nôn.” Nếu như mẫu thân nàng thực sự thích cái người cung chủ Huyền Tiêu cung kia sẽ không có ý định gả nữ nhi của mình cho Huyên Minh Kỳ.
Từ đầu đến cuối mẫu thân nàng coi cung chủ Huyền Tiêu cung là phu quân.
Nghe Phượng Khương Trần nói, Huyên Minh Kỳ biết bản thân đã nói sai, nhanh chóng xin lỗi: “Thật xin lỗi, là ta nói sai, nàng nói không sai, đó không phải là hạnh phúc dì Mạt mong muốn, dì Mạt chưa từng có suy nghĩ sẽ ở lại Huyền Tiêu cung.”
“Đúng vậy, mẫu thân ta chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ở lại Huyền Tiêu cung, nếu như mẫu thân ta ở lại thì nữ nhân kia chắc chắn không có đường sống, căn bản sẽ không thể dùng thân phận của mẫu thân ta để sống ở Huyền Tiêu cung, hàng giả vẫn mãi là hàng giả, dung mạo của nàng ta giống thì sao chứ, giả bộ giống cũng không thành thật được.” Phượng Khương Trần kiêu ngạo nói.
Nàng có thể chắc chắn một điều rằng mẫu thân nàng biết ý định của nữ nhân kia nên mới thuận thế đẩy thuyền, nếu không thì sao nữ nhân kia có thể yên ổn mà sống được hơn hai mươi năm qua, mẫu thân nàng chỉ cần tùy tiện hất tay một cái cũng có thể vạch mặt nữ nhân đó.
Lời này tuy cuồng vọng nhưng bọn họ không có cách nào phản bác, Cửu hoàng thúc và Huyên Minh Kỳ như hẹn trước mà cùng nhau gật đầu.
Lục Dĩ Mạt tuyệt đối không phải một nữ nhân để người khác mưu hại mình, không phải một nữ nhân mà người khác muốn tính kế là được, phải biết trước khi Lục Dĩ Mạt chết, nếu như bà muốn đòi lại vị trí phu nhân cung chủ Huyền Tiêu cung thì nữ nhân kia căn bản không thể bình yên mà sống lâu như vậy.
Lúc Lục Dĩ Mạt chết, tuổi Cửu hoàng thúc cũng không nhỏ, nhưng hắn là một thân vương, căn bản không có khả năng đi gặp một phu nhân tướng quân, cũng không có khả năng đi thăm dò chuyện của một phu nhân tướng quân.
Cửu hoàng thúc từ trước đến nay chưa từng gặp Lục Dĩ Mạt, hắn chỉ nghe từ miệng những người bên ngoài một ít chuyện, theo lời của bọn họ, Cửu hoàng thúc có thể biết được Lục Dĩ Mạt không phải là một nữ nhân đơn giản.
Một nữ nhân có thể theo phu quân chinh chiến tứ phương thì sao có thể yếu đuối để cho một nữ tử khác hết lần này đến lần khác bắt nạt được, chuyện của phu nhân cung chủ Huyền Tiêu cung chỉ có một cách giải thích, đó là Lục Dĩ Mạt cố ý làm như vậy.
Cửu hoàng thúc rất đồng ý với lời của Phượng Khương Trần: “Khương Trần, nàng nói không sai, Phượng phu nhân căn bản mượn tay nữ nhân kia để trốn khỏi Huyền Tiêu cung, dù sao với thế lực của Huyền Tiêu cung thì cung chủ Huyền Tiêu cung muốn cưới, mẫu thân nàng có thể trốn một lần cũng không thể trốn đến trăm lần được, mẫu thân nàng là một người thông tuệ, bà nhất định muốn giải quyết triệt để phiền toái Huyền Tiêu cung mang lại.”