Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn thi đấu thư pháp diễn ra trong thời gian ngắn nhất nhưng đối với Phượng Khương Trần mà nói nó tuyệt đối không dễ hơn việc đánh cờ chút nào, đánh cờ là lao động trí óc, còn việc khắc chữ trên gạo thực sự là lao động chân tay, bây giờ nàng không chỉ bị đau mắt mà ngón tay cũng mỏi nhừ, chỉ muốn về nhà để Đồng Giác và Đồng Dao xoa bóp ngón tay giúp mình, nên nhớ ngày mai nàng còn có một cuộc thi vẽ tranh nữa, đó cũng là một chuyện ảnh hưởng đến ngón tay.



Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần lập tức tăng tốc độ, nhưng nàng phát hiện bước chân mình nhanh hơn thì người bên cạnh cũng đi nhanh hơn, hắn vẫn luôn sóng vai đi bên cạnh nàng.



Hai người cùng nhau đi ra ngoài chắc chắn sẽ gây chấn động nhốn nháo, Tây Lăng Thiên Lâm vừa mới nói Cửu hoàng thúc đang thiên vị cho người của mình, sau khi cuộc thi kết thúc, nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau trở về chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ nhiều sao?



Phượng Khương Trần do dự trong chốc lát, dừng bước, cung kính hành lễ nói: “Cửu hoàng thúc, chúng ta không đi cùng đường.’’



Được rồi, Phượng Khương Trần thừa nhận hành động của nàng là qua cầu rút ván, Cửu hoàng thúc vừa mới giúp đỡ nàng, nàng đã lập tức đá văng người ta ra, nhưng nàng làm như thế cũng vì muốn tốt cho Cửu hoàng thúc thôi mà.



Cửu hoàng thúc là ai, là một nhân vật cao cao tại thượng, không gần nữ sắc, thanh tâm quả dục giống như tiên giáng trần, hà tất phải vì một nữ nhân bị bỏ rơi như nàng mà phá hết lần này đến lần khác, đi cùng nàng sẽ hạ thấp thân phận và thanh danh của hắn.



Phượng Khương Trần lặng lẽ lùi về phía sau một bước, kéo dài khQuáng cách giữa mình và Cửu hoàng thúc, nên nhớ rằng bây giờ bên ngoài đang đồn đãi rằng nàng và Tô Quán so tài với nhau là vì muốn tranh giành nam nhân này.



“Bổn vương đưa ngươi trở về.’’ Trong mắt Cửu hoàng thúc thoáng qua vẻ bi thương khó phát hiện, kể từ khi bắt đầu so tài với Tô Quán, Phượng Khương Trần năm lần bảy lượt muốn kéo dài khQuáng cách giữa hai người, giống như đang sợ liên quan đến hắn.



Cửu hoàng thúc thực sự không hiểu rốt cuộc Phượng Khương Trần đang có ý gì, trái tim nữ nhân đúng là vô cùng khó hiểu, Cửu hoàng thúc thề ngoại trừ Phượng Khương Trần, hắn tuyệt đối không trêu chọc các cô nương khác, nhưng chỉ một mình Phượng Khương Trần đã đủ để chọc tức hắn đến chết.



“Chuyện này e là không tốt lắm, ta có hộ vệ của mình.’’ Phượng Khương Trần tỏ vẻ khó xử.



Cửu hoàng thúc à, bây giờ vẫn đang trong lúc thi đấu đấy, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào từng cử chỉ hành động của nàng, mỗi một chi tiết nhỏ nhặt nào đó cũng bị người khác phóng đại, nếu nàng và Cửu hoàng thúc quá thân thiết sẽ khiến người khác hiểu nhầm, Cửu hoàng thúc, nếu ngài không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho ta một chút chứ.



Hu hu hu… Phải biết rằng nhất cử nhất động của nàng đều ảnh hưởng đến xu hướng đánh cược đầu tiên của Đông Lăng, nàng phải làm quá mức, thường xuyên năng nổ hoạt động, nàng sợ có người thua không gỡ được sẽ âm thầm hạ độc thủ với nàng.



Khụ khụ… Chẳng bao lâu sau, Phượng Khương Trần đã phát hiện câu nói bông đùa của mình đã trở thành sự thật, trong kinh thành này thực sự có một người thua đến mức không còn gì để mất.



Nếu là ngày thường, Cửu hoàng thúc chắc chắn sẽ không ép buộc Phượng Khương Trần, hắn biết nàng không phải là người thích làm ra vẻ, nhưng hôm nay hắn chỉ muốn giữ người ở lại. Ánh mắt Cửu hoàng thúc hơi thay đổi, nghiêm túc nói: “Đổi thuốc.’’ Hả?



Phượng Khương Trần sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức nhớ ra những người lính bị thương trong đêm hôm đó quả thực đã đến lúc phải đổi thuốc, gần đây nàng quá bận rộn nên quên mất.



Trời đất bao la, sức khoẻ là điều quan trọng nhất, mặc dù Phượng Khương Trần vẫn có chút lo lắng về ảnh hưởng của việc hai người xuất hiện bên cạnh nhau, nhưng nghĩ đến vết thương của bảy người lính kia, nàng vẫn ngoan ngoãn nghe theo Cửu hoàng thúc: “Cửu hoàng thúc, nhờ ngài phái người đến nhà ta lấy hòm thuốc đến đây, chúng ta sẽ đi ngay.’’ Chuyện lớn quan trọng, chuyện khác có thể gác sang một bên.



“Ừ, ngồi xe ngựa của bổn vương đi.’’ Cửu hoàng thúc hài lòng gật đầu, nhanh chóng quay đầu lại đi về phía chiếc xe ngựa chuyên dụng của mình, quá trình như thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả, kết quả mà hắn muốn như thế này là đủ rồi.



Phượng Khương Trần dặn dò tiểu đồng phía sau mấy câu, sau đó chạy chậm đuổi theo Cửu hoàng thúc, nhìn bóng lưng nam nhân trước mặt, nàng chỉ muốn nói, tại sao, tại sao vẫn luôn là nàng đuổi theo sau lưng Cửu hoàng thúc, vẫn luôn là nàng đuổi theo bước chân của hắn, chẳng lẽ nàng sinh ra chỉ để theo đuổi Cửu hoàng thúc thôi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK