Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 462
Nàng bảo nói chuyện phải giữ lời, nhưng nàng chưa nói gì cả, mà nàng cũng không tin người này, làm sao hắn có thể buông tha cho nàng được, phải biết là vì nàng nên hắn mới có lúc phải chạy trối chết như bây giờ.
“Ta nghĩ ngươi cũng không có lá gan đó, ta còn sống trở về Nam Lăng, chúng ta coi như chưa có gì xảy ra cả, ta chết ở đây, ngươi nên sẵn sàng chịu đựng cơn giận của Nam Lăng đi. Ta muốn xem xem liệu Đông Lăng có thể vì ngươi mà trở thành kẻ thù của Nam Lăng hay không.”
Cũng giống như Phượng Khương Trần, Nam Lăng Cẩm Phàm không tin nàng, nhưng hắn cũng không cần phải tin nàng, bởi vì nàng không dám ra tay với hắn.
“Tam hoàng tử yên tâm, ngươi nhất định sẽ sống sót rời khỏi Đông Lăng.” Phượng Khương Trần cắn răng, đồng thời cảm kích hắn dã không ra tay với mình.
Người trước mặt là hoàng tử của Nam Lăng, không phải là nàng.
Nếu nàng chết, những người đó ít nhất chỉ rơi nước mắt buồn bã một vài ngày, nhưng nếu người chết là Nam Lăng Cẩm Phàm, hoàng thất Nam Lăng cho dù là vì mặt mũi cũng sẽ thay hắn báo thù.
“Ngươi đúng là rất tuyệt vời, nếu được ta rất muốn đưa ngươi về Nam Lăng, ngươi thông minh và quyết đoán không khác gì một nam tử cả.”
Nam Lăng Cẩm Phàm thúc ngựa chạy tới chân núi, Phượng Khương Trần lại không nói gì.
Nàng nên nói gì đây? Nói chấp nhận tới Nam Lăng, nói nam nữ ngang hàng và đều có thể thông minh như nhau, nói nàng cũng không phải là đồ ngốc…
Con ngựa mà Nam Lăng Cẩm Phạm chọn có thể nói là ngựa tốt chạy được nghìn dặm, chẳng mấy chốc đã ra khỏi cung điện ngầm.
Đường lên núi ở phía trước, còn phía sau là đường xuống núi, Nam Lăng Cẩm Phàm đi tới đường xuống núi trước, lại phát hiện đội ngũ Đông Lăng đang ở đó, người hai bên đang đánh nhau, không cần tiền lại gần xem hắn cũng biết người Đông Lăng đang chiếm thế thượng phong…
Nếu hắn muốn ra ngoài, xem ra chỉ có thể dựa vào nữ nhân trong ngực mình này…
“Phượng Khương Trần, kẻ đứng sau đúng là muốn lợi dụng ngươi triệt để, ngay cả đường xuống núi mà cũng chặn, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện mình có giá trị một chút, nếu không chỉ có thể đi chết cùng ta.”
Vẻ mặt Nam Lăng Cẩm Phàm vô cùng khó coi.
Cung điện ngầm này rất khó tìm, nhưng một khi bị người ta phát hiện rồi đưa người đến chặn đường lên và xuống núi, người ở bên trong khó có thể tìm được đường thoát.
Đây cũng chính là lí do Nam Lăng Cẩm Phàm đưa Phượng Khương Trần đi cùng, hắn hi vọng đám người đó sẽ để ý Phượng Khương Trần một chút…
Phượng Khương Trần cắn môi, không nói lời nào.
Nàng không biết người đứng sau chuyện này là ai, lại chắc chắn rằng không thể vì năng lực của nàng mà buông tha cho Nam Lăng Cẩm Phàm.
Phượng Khương Trần đưa tay chạm vào túi trị liệu thông minh, nàng không thể đặt hi vọng mạng sống của bản thân vào kẻ đã lợi dụng mình được.
Nam Lăng Cẩm Phàm thấy lối vào đã bị chặn nhưng hắn không cho ngựa dừng, mà tiếp tục giơ cao roi quất ngựa: “Đi tiếp.”
Con ngựa rít lên một tiếng rồi dùng toàn lực mà chạy.
“Bắn tên, là Tam hoàng tử Nam Lăng.” Người của Đông Lăng giơ bó đuốc trong tay lên cao, trong lòng mừng rỡ khi thấy bóng dáng của Nam Lăng Cẩm Phàm từ xa.
Giết được Nam Lăng Cẩm Phàm chắc chắn là thành tựu to lớn nhất.
“Đợi đã.” Một người khác đưa tay ngăn lại hành động của cung thủ: “Nhìn xem người ngồi trong lòng hắn là ai?”
“Nhìn không ra đấy, đám người này rất coi trọng ngươi.” Nam Lăng Cẩm Phàm nâng vạt áo của Phượng Khương Trần lên, ánh lửa chuẩn xác chiều xuống.
Nơi ánh sáng rực rỡ của lửa rọi xuống đó, thấy rõ dáng vẻ Phượng Khương Trần thật hỗn loạn.