“Thái tử điện hạ đưa thư thánh chân tích tới cho tiểu thư thưởng thức.” Thư thánh chân tích có tiền cũng không mua được, cả Đông Lăng chỉ có ba bức, hai bộ ở hoàng cung, một bộ ở trên tay thái tử.
“Lui… cất đi.” Phượng Khương Trần biết lễ vật của thế tử không vứt được.
Mặt Đồng Giác không biểu cảm, soàn soạt ghi lại, lễ vật của người nào đều được Phượng Khương Trần ghi nhớ trong lòng.
…
Còn lại một chút việc vặt, sau khi Phượng Khương Trần nghe được hai câu đã không nhịn được mà ngắt lời, để Đồng Giác và Đồng Dao tự mình xử lí.
Đồng Giác và Đồng Dao cùng lặng lẽ im miệng, quả nhiên các nàng vẫn coi trọng tiểu thư, tiểu thư vẫn không kiên nhẫn với chuyện này, hai nha hoàn yên lặng lui ra.
Buổi sáng, Phượng Khương Trần ở trong thư phòng, chuyển đồ trong túi trị liệu thông minh ra để chuẩn bị hai ngày sau giải phẫu, về phần tỷ thí với Tô Quán? Quên đi, nàng có để trong lòng cũng vô dụng.
Buổi chiều, Phượng Khương Trần đúng hẹn đi Vĩnh Xương bá phủ, có lẽ là vì từng giao tiếp với nhau một lần, đại tiểu thư Ôn gia cũng không quanh co lòng vòng với Phượng Khương Trần, uống một ly trà, nói vài câu xã giao rồi mời phu quân nhà nàng ra.
Phu quân của đại tiểu thư Ôn gia là con vợ cả của nhị công Vĩnh Xương bá phủ, không có quyền thừa kế tước vị, nhưng vì là con đẻ của chính thất, sau này sẽ được chia gia sản nhiều hơn một chút.
Nhị công tử lớn lên rất tuấn tú, trên tay cầm một cây quath, bộ dáng tài tử phong lưu nhưng cặp mắt kia lại có chút không đứng đắn, phần dưới phóng túng, khóe mắt rõ ràng, rõ ràng là buông thả dục vọng quá mức, Phượng Khương Trần thể hiện nàng rất không thích người này, nhưng bác sĩ không có quyền chọn bệnh nhân.
Lại nói, phần lớn thiếu gia công tử ở các nhà có huân chương cao quý ở hoàng thành đều là dáng vẻ này, thừa kế chức tiếp, vừa ra đời đã hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết. Đợi đến sau khi thành niên, lập gia đình cũng không phải làm gì, có thể trực tiếp tiếp nhận vị trí cao trên quan trường.
Tuy nói những nhà có huân chương cao quý này cũng muốn học tập các đại gia tộc của Thế gia, thiếu gia ngồi ở đối diện cũng được giáo dục rất tốt, nhưng hầu như phần lớn bọn họ lại chuyên học cái xấu, cái tốt thì không học. Đám này là những công tử quần áo lụa là ở Thế gia cũng không khác nhau lắm, ngoại trừ sống phóng túng, cá cược, chơi gái, tự do bên ngoài, chính là trọng nam khinh nữ, đừng nói đến Vương Cẩm Lăng, ngay cả một đầu ngón tay của Tạ Tam Vương Thất cũng không bằng.
Lúc Nhị công tử vừa mới tiến đến còn giữ dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, nhưng lúc Phượng Khương Trần bắt mạch cho hắn ta, cặp mắt kia lại không được bình thường.
Hai mắt trực tiếp đặt trên người Phượng Khương Trần một cách đắm đuối, làm sao cũng không chịu dời mắt, quả thật quét qua người Phượng Khương Trần từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng dừng ở trước ngực Phượng Khương Trần, thỉnh thoảng còn nháy mắt với Phượng Khương Trần.
Hắn ta… Thằng cha này!
Nữ bác sĩ bị bệnh nhân đùa giỡn, việc này không phải không có, trước kia nàng cũng đã gặp qua, tuy nói dưới hầu hết tình huống thì phải nhẫn nhịn, nhưng cũng có lúc không nhịn được nữa, ví dụ như hiện tại… Đừng nói tâm trạng hiện giờ của nàng không tốt lắm, cho dù tâm trạng tốt, đối mặt với một công tử phóng đãng, như thế là làm bậy, vô lễ quan sát, tâm trạng tốt cũng trở nên xấu tính.
Thế mà dám đùa giỡn trên đầu nàng, thật đúng là coi nàng như quả hồng mềm, để người ta bóp nát.
Nhị công từ của Vĩnh Xương bá phủ lại “Nhị” như thế, nàng cũng không cần thiết phải khách khí, Phượng Khương Trần rụt tay lại, cả người toát ra hơi thể lạnh lùng người sống chớ lại gần, đứng dậy, lạnh lùng nói với đại tiểu thư Ôn gia: “Thiếu phu nhân, thân thể của người hoàn toàn khỏe mạnh, có thể thai nghén sinh con khỏe mạnh bất kì lúc nào, có vấn đề là phu quân của người, ngài ấy có bệnh không tiện nói ra, không có cách nào làm nữ tử mang thai.”