Lúc nói chuyện, Cửu hoàng thúc không quên động thủ, vuốt vuốt tóc của Phượng Khương Trần.
Lấy lí do như thế, Phượng Khương Trần tức giận trợn mắt nhìn Cửu hoàng thúc một chút, đối với cử động của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần yên lặng chịu đựng, không có nhiều lời.
Dù nàng cảm thấy trước mặt người ngoài, Cửu hoàng thúc biểu hiện thân mật như vậy có hơi ra vẻ, nhưng cân nhắc đến mặt mũi của nam nhân mặt mũi, lại cộng thêm hai người mới làm hòa, Phượng Khương Trần không muốn để cho Cửu hoàng thúc khó xử, rất mềm mại phối hợp, chỉ cần chỗ nào mà Huyên Minh Kỳ và Vương Cẩm Lăng không thấy được sẽ dùng ánh mắt cảnh cáo Cửu hoàng thúc không khác lắm là được rồi.
Trong mắt Cửu hoàng thúc lóe lên một vòng ý cười, không nói gì, vuốt sợi tóc của Phượng Khương Trần lên phía sau, ngón tay khẽ vuốt qua mặt nàng một cái, vừa khéo vẽ lên trên dấu răng kia.
Cơ thể Phượng Khương Trần giật mình một cái, trong mắt lóe lên một vòng kinh hoàng, rất nhanh đã bình tĩnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Cửu hoàng thúc, lấy ánh mắt hỏi: “Chàng làm gì thế?”
Cửu hoàng thúc lắc đầu, không có trả lời, cầm tay Phượng Khương Trần, tay lại nhẹ nhàng ấn vào lưng nàng một cái, im ắng trấn an nàng, quay người nói với Huyên Minh Kỳ: “Không biết cung chủ nửa đêm tìm bổn vương chuyện gì.”
“Ngươi cũng biết đây là nửa đêm.” Huyên Minh Kỳ thấy Phượng Khương Trần đã xử lý tốt, cơn giận giảm đi một chút nhưng nhưng khẩu khí vẫn hung hãn như cũ.
Bản thân Huyên Minh Kỳ còn tức giận Cửu hoàng thúc cợt nhả đối với Phượng Khương Trần, mặc dù biết quan hệ giữa Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần, nhưng nhìn thấy Cửu hoàng thúc không coi ai ra gì lại thân mật với Phượng Khương Trần vẫn khiến hắn rất khó chịu, có một loại cảm giác muốn giết người.
Phượng Khương Trần nhíu nhíu mày, không có nhiều lời, Cửu hoàng thúc thì bất mãn hừ lạnh: “Huyên Minh Kỳ, tuy nơi này là Huyền Tiêu cung, là địa bàn của ngươi, nhưng cũng không nghĩa là ngươi có thể nhúng tay vào chuyện của bổn vương, quản hành tung của bổn vương.”
Lời này của Cửu hoàng thúc là cảnh cáo Huyên Minh Kỳ, nói chuyện khách khí một chút, đừng có dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với hắn, đừng quên thân phận của nhau.
Hô… Huyên Minh Kỳ tự biết thất lễ, hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười tự nhiên: “Bổn cung chủ quá kích động, xin Cửu hoàng thúc rộng lòng tha thứ” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
Lúc này nếu hắn có thể cười tự nhiên là có quỷ, Cửu hoàng thúc quá không coi ai ra gì, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không thể nói chuyện vừa rồi ra ngoài, nếu không thì Khương Trần nhất định sẽ xấu hổ.
Cửu hoàng thúc lên tiếng, có nghĩa tiếp nhận lời xin lỗi của Huyên Minh Kỳ: “Không biết cung chủ gióng trống khua chiêng tìm bổn vương là có chuyện gì?”
“Nghe đệ tử đến báo nói không nhìn thấy Cửu hoàng thúc, bổn cung chủ rất là lo lắng, liền dẫn người đến đây xem xét, không ngờ là Cửu hoàng thúc và Khương Trần lại ở cùng nhau.” Huyên Minh Kỳ nhìn thoáng qua người đang đứng ở một bên, Phượng Khương Trần hoàn toàn không hiểu, ngầm thở dài.
Mặc dù Phượng Khương Trần thông minh, nhưng so sánh với lão hồ ly như Cửu hoàng thúc thì không đáng là gì.
Huyên Minh Kỳ không biết là giữa cuộc đối đáp này, Cửu hoàng thúc đã nắm giữ quyền điều khiển, Huyên Minh Kỳ hoàn toàn đi theo mạch suy nghĩ của Cửu hoàng thúc, không có tí ưu thế nào.
Vương Cẩm Lăng biết nhưng hắn không có định nhúng tay, tâm tình của hắn lúc này rất tồi tệ, hắn sợ mình mất lý trí nói ra lời không nên nói, dứt khoát cái gì cũng không nói.
Cửu hoàng thúc nhìn biểu hiện của Vương Cẩm Lăng và Huyên Minh Kỳ ở trong mắt, biết Vương Cẩm Lăng sẽ không nhúng tay liền chuyên tâm đối phó Huyên Minh Kỳ: “Bổn vương không phải đứa trẻ con, không cần cung chủ nhìn chằm chằm vào hành tung của bản vương.”
Đây là Cửu hoàng thúc đang cảnh cáo Huyên Minh Kỳ xen vào chuyện của người khác, hắn chỉ là một cung chủ nhỏ, còn không quản được trên đầu của hắn.