Lực tay Phượng Khương Trần lớn, lại chuyên chọn phần thịt mềm trên eo Cửu hoàng thúc mà nhéo, lúc mới bắt đầu Cửu hoàng thúc vẫn có thể nhẫn nhịn, đâu còn cách nào đâu, ăn đậu phụ của nữ nhân thì luôn phải trả giá mà. Nhưng đến khi tay của Phượng Khương Trần không cẩn thận nhéo ra phía trước của Cửu hoàng thúc, hắn không nhịn được mà kêu lên, dù sao chỗ này cũng không còn người ngoài nữa.
“Ui da, Phượng Khương Trần…” Nữ nhân này ác thật đấy, đây là mưu sát trượng phu.
Phượng Khương Trần sợ hết hồn, Cửu hoàng thúc đang muốn làm gì đây, bọn họ đang lẻn vào cung đó. Ý nghĩ đầu tiên của Phượng Khương Trần chính là phải bịt miệng Cửu hoàng thúc lại, nhưng…hai tay của nàng không rảnh.
Cửu hoàng thúc không hề biết Phượng Khương Trần nghĩ gì, hạ thấp giọng xuống nói: “Nàng không thể nhẹ chút à…”
Phượng Khương Trần quýnh lên, ngửa đầu lên hôn Cửu hoàng thúc, dùng môi chặn miệng Cửu hoàng thúc lại.
Cửu hoàng thúc lúc đầu là sững sờ, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, đổi từ thế bị động sang chủ động, Phượng Khương Trần thấy mình đã thành công chặn được cái miệng của Cửu hoàng thúc, thở phào nhẹ nhõm, vừa định rút lui thì lại nhận ra gáy mình đã bị người ta giữ chặt, nào có động đậy được đâu…
“Thả…”
Phượng Khương Trần cũng không kịp nhớ tới mình có làm kinh động đến người khác hay không, muốn đẩy Cửu hoàng thúc ra, nhưng lại thấy mình càng bị ôm chặt, hai tay vây ở hai bên hông Cửu hoàng thúc, tuyệt nhiên không thể nhúc nhích, cả người mềm nhũn treo trên người Cửu hoàng thúc.
Cung điện hẻo lánh, ánh đèn lờ mờ, còn có cả mùi vị hoan ái trong không khí không thể xua tan, hoàn toàn nói với mọi người, đây đích thực là một nơi thích hợp để làm chuyện yêu đương vụng trộm, đúng là nơi rất hợp để phát sinh ra chút chuyện gì đó.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, Cửu hoàng thúc là người giỏi nắm bắt cơ hội, hắn sao có thể dễ dàng buông tha chứ? Không cho mình ăn no một chút đúng là có lỗi với cái bụng đã đói nhiều năm của hắn.
Còn Phượng Khương Trần thì sao? Nàng là một nữ nhân không dễ dàng nhận thua.
Lúc mới bắt đầu, Phượng Khương Trần bị Cửu hoàng thúc hôn đến không hít thở nổi, cả người mềm oặt ngã vào trong ngực Cửu hoàng thúc, đợi đến khi nàng ngạt thở, tức rồi!
Rõ ràng chỉ là một thành cha không chạm nữ sắc, kỹ thuật hôn kém ơi là kém vậy mà lại hôn nàng đến ngất dở. Mất mặt quá đi mất! Huống chi nàng cũng không thể để người ta vô duyên vô cớ sàm sỡ được.
Bị người ta sàm sỡ thì phải làm sao?
Đương nhiên là phải bật lại rồi!
Phượng Khương Trần ngay lập tức hôn ngược lại. Nàng không tin một người hiện đại như nàng, còn là một người học y sẽ bại trên tay Cửu hoàng thúc.
Phượng Khương Trần chủ động khích lệ Cửu hoàng thúc, ngón tay của hắn khẽ động một tí, tháo thắt lưng Phượng Khương Trần ra…
Quý vị hiểu đấy, không phải Cửu hoàng thúc có ý muốn khinh bạc Phượng Khương Trần, kỳ thực là do ánh trăng quá đẹp, bầu không khí quá tốt, sau đó tình cảm khó nén trong lòng, hai người cứ hôn cứ hôn mãi đến lúc phát hiện ra có gì đó không được đúng lắm. Hai mắt Phượng Khương Trần mê ly, nhiễm phải chút lửa tình ái. Người lạnh lùng như băng giống Cửu hoàng thúc cũng thấp thoáng có vài phần vội vàng khẩn thiết. Chuyện tốt dần thành…
Nhưng đúng ngay lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Sao lại không thấy đâu nhỉ? Lẽ ra phải rơi ở đây mới phải.” Giọng nói của nữ tử, phảng phất có hơi sợ hãi, có chút quen thuộc.
“Muội cẩn thận nhớ kỹ lại xem, muội có mang theo tới đây không? Đừng gấp, chắc chắn là có thể tìm thấy, không sao đâu.” Tiếng nam nhân khuyên nhủ, nhưng bản thân cũng không có chút tự tin gì cho cam.
Giọng nói của đôi nam nữ này chính là của cung nữ và thị vệ lúc nãy vụng trộm ở đây, nhìn dáng vẻ của bọn họ có lẽ là quay lại tìm thứ gì đó.
Hai người này cũng thật là…người xấu phá việc tốt!