Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1537


Vì thế nên Huyên Minh Kỳ đã ở lại Phượng Phủ, và cứ như vậy…


Chuyện tốt chưa mò tới cửa mà chuyện xấu đã truyền đi xa, chỉ vừa mới qua một khoảng thời gian ngắn như một cái chớp mắt, khắp nơi trên dưới Phượng phủ đã kháo nhau mà nói rằng Phượng Khương Trần vừa trò chuyện với vị hôn phu từ bé, bây giờ người ta đã mang tín vật tới cửa để chuẩn bị cầu hôn Phượng Khương Trần.


Tên ám vệ lần này rốt cuộc cũng chịu học đòi thông minh, đầu tiên hắn lan truyền mấy tin đồn này ra ngoài, còn về việc đến lúc nào sẽ truyền tới tai Cửu Hoàng thúc thì không liên quan tới hắn.


“Phượng Khương Trần, hôn phu của ngươi tìm đến à?” Nguyên Hi tiên sinh và Tôn Tư Hành sau khi nghe được tin này lập tức bỏ Thôi Hạo Đình ra sau đầu, cực kì ăn ý cùng nhau mò tới.


Chuyện phiếm đây rồi, cuối cùng cũng có chuyện để hóng, giữa cái ngày tuyết rơi đầy trời nhàm chán thế này thật không dễ dàng có chuyện hay để nghe, bây giờ có rồi sao bọn họ có thể bỏ qua được.


“Sư phụ, người có hôn phu thật ư? Hắn tới cầu hôn người à? Người ta nói thế nào? Có ổn không?” Vẻ mặt Nguyên Hi tiên sinh vừa tiếc nuối vừa hận đời, thấy tiếc Phượng Khương Trần vậy mà là hoa đã có chủ, chẳng bù cho Tôn Tư Hành bên kia đang cực kì cao hứng vui vẻ thay Phượng Khương Trần.


Hắn thấy chuyện này hơi bị được, cực kì được, hắn nghĩ sư phụ mình đúng là nên tìm một nam nhân tốt để gả đi, như vậy mới có một người danh chính ngôn thuận ở bên cạnh bảo vệ và trân trọng nàng, an ủi nàng mỗi khi nàng chịu uất ức tủi thân.


Còn về chuyện sư phụ đã mất đi sự trong trắng…


Hừ…Tên nào dám ghét bỏ sư phụ hắn, hắn châm cho một châm thì đời này đừng mong đứng dậy nổi nữa.


“Khụ khụ, nói cho các ngươi biết, người tới là cung chủ của cung Huyền Tiêu, Huyên Minh Kỳ.” Phượng Khương Trần bất lực đỡ trán, đầu năm nay nam nhân thích hóng chuyện nhiều tới đáng sợ.


“Minh cung chủ của cung Huyền Tiêu, hắn tới đây làm gì? Tìm sư phụ để báo thù hả?” Tôn Tư Hành đầu óc đơn giản, vừa nghe Phượng Khương Trần nói như vậy thì hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, tự động xếp tên kia vào vị trí kẻ thù của nàng.


Nguyên Hi tiên sinh lắc lắc đầu, thở dài: “Phượng Khương Trần, ngươi thông minh như vậy sao lại có thể thu nhận một tên đệ tử như này hay thế.” Sao hắn lại không nhìn ra Phượng Khương Trần đây là muốn tránh nặng tìm nhẹ được chứ, nếu người ta tới báo thù thật thì sao nàng dám giữ người ở lại.


Thật ngu ngốc! Cái tên Tôn Tư Hành này ngoại trừ y thuật không tồi ra thì kiến thức về tất cả các phương diện khác đều mỏng như giấy, cũng không biết nếu không có Phượng Khương Trần bảo vệ thì liệu có sống tốt được hay không.


“Con nói sai sao?” Tôn Tư Hành rốt cuộc vẫn không, cũng không biết vì sao Nguyên Hi tiên sinh lại nói mình ngốc, vẻ mặt mờ mịt nhìn Phượng Khương Trần.


“Không, ngươi nói đúng lắm, chỉ là không phải hắn tới tìm ta báo thù, mà là tới tìm ta đòi nợ.” Phượng Khương Trần thật sự cảm thấy Huyên Minh Kỳ đang tới đòi nợ nàng thật.


Huyên Minh Kỳ nhớ rõ hết những gì nương hắn nói với hắn lúc ba tuổi, nhưng lúc đó ngay cả sự tồn tại của nàng hắn cũng không biết, lặng lẽ chờ đợi suốt mười tám năm, ngay khi vừa biết đến sự tồn tại của nàng lập tức không thèm điều tra gì cả, chạy tới cửa nhà nàng cầu hôn.


Loại chuyện này, thật sự không giống chuyện người bình thường sẽ làm đâu.


Nương của nàng vừa ý một người quả thật không phải chuyện đùa, khi còn nhỏ đã bán nàng cho người ta rồi.


“Đòi nợ á? Nợ cái gì? Sư phụ nợ hắn cái gì thế? Tiền sao? Nợ nhiều tiền lắm hả? Con vẫn còn một ít tiền đây, là cha mẹ để lại cho con…” Vừa nghe đến nợ nần là Tôn Tư Hành theo bản năng nghĩ đến tiền, mở miệng muốn giúp đỡ Phượng Khương Trần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK