Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1404


Vốn dĩ Lam Cửu Khánh tính toán chỉ là để tiện bản thân và Bộ Kinh Vân tìm đến cho Phượng Khương Trần băng bó. Từ lúc Phượng Khương Trần giúp hắn rút kiếm lần đầu tiên, Phượng Khương Trần đã trở thành đại phu chuyên dụng của bọn họ, nhưng hắn lại không nghĩ đến, người đầu tiên được dùng tới bí đạo này, lại là Tô Vân Thanh.


Sau khi ám vệ nhận được tin tức, họ im lặng nhìn lên bầu trời, đoạn hiện thân đứng trước cửa phòng Phượng Khương Trần, rối rắm hơn nửa ngày mới gõ cửa.


Hắn thật sự sợ nến chủ tử biết mình xông vào khuê phòng Phượng cô nương lúc nửa đêm, người sẽ móc mắt của hắn ra mất.


“Phượng cô nương.”


“Ai?” Phượng Khương Trần bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là cầm lấy cây súng mình đặt bên gối.


“Thuộc hạ là ám vệ bảo hộ Phượng cô nương, chủ tử truyền tin tức đến, nói người đợi cô nương ở nhà gỗ nhỏ Phượng phủ, thỉnh người mau đuổi tới ngay, có việc cần chữa.” Nói cách khác, người bị thương không phải Lam Cửu Khánh.


Phượng Khương Trần khẽ thở phào, buông súng xuống, xoa xao cái trán đau nhức, nói với bên ngoài một tiếng: “Đợi một lát.” Sau đó nàng bèn đứng dậy, thắp nến lên.


Rời giường vào nửa đêm mùa đông lớn thật sự không phải một chuyện gì có thể khiến người ta thấy vui vẻ lắm, Phượng Khương Trần cũng không ngoại lệ. Sau khi đen mặt thay y phục vào, nàng lại khởi động túi trí năng chữa bệnh, mang theo một ít dược vật đơn giản đi ra ngoài, che lại thứ trên tay mình cẩn thận.


Nhìn số mười y đức hiện lên trên túi trí năng, Phượng Khương Trần âm thầm hy vọng bây giờ Lam Cửu Khánh có thể giúp nàng được thêm mấy điểm y đức nữa. Nàng có mơ cũng phải lấy được cây súng AK47 tự động kia, nhưng xui sao gần đây nàng không có thời gian đi hành y cứu người.


Ôm hộp thuốc ra cửa, Phượng Khương Trần cũng không theo đối phương ngay, mà là đứng ở cửa đánh giá đối phương.


Nàng có từng gặp mấy ám vệ này một lần, nhưng khi nhìn nhau ở vị trí gần thế này, căn bản là nàng không nhớ rõ diện mạo của đối phương. Ám vệ cũng tỉnh táo, lấy mộc bài có khắc dấu hiệu của Tô phủ ra đưa cho Phượng Khương Trần. Sau khi Phượng Khương Trần kiểm tra một lát, xác định không có sai sót, mới gật đầu: “Phái một người giả làm ta ở bên trong, đừng để người khác phát hiện ra đã đi ra ngoài.”


“Dạ!” Ám vệ ra hiệu vào trong bóng tối. Sau khi được đối phương đáp lại tồi, hắn mới nói một câu với Phượng Khương Trần: “Đắc tội.” Xong thì bèn chặn ngang ôm Phượng Khương Trần lên, nhún mủi chân một cái, bèn bay ra khỏi tây khu tiểu viện.


Phượng Khương Trần hoảng sợ, bèn vội vã che miệng lại để tránh chính mình kinh hô lên. Trong lòng nàng thầm mắng thủ hạ của Lam Cửu Khánh cũng lỗ mãng quá rồi, lại không biết ám vệ đang kêu khổ trong lòng, sợ sau khi Lam Cửu Khánh biết một cái ôm này, hắn sẽ bị phạt.


Hai bên đồng thời chạy đi, Lam Cửu Khánh ra khỏi bí đạo không lâu, Phượng Khương Trần cũng tới rồi. Thấy một loạt nhà gỗ nhỏ được sắp xếp, Phượng Khương Trần hít vào một hơi, đi vào căn phòng có ánh sáng đèn kia, đồng thời ra hiệu cho ám vệ cũng thắp sáng mấy căn còn lại.


Chỉ có một gian, như vậy cũng rõ ràng quá!


Phượng Khương Trần vào rồi thì thấy Lam Cửu Khánh đang khoanh hai tay, dựa hờ vào tương, động tác thì có mấy phần bất cần, nhưng khi được chính Lam Cửu Khánh làm lại xuất hiện chút phong vị đặc biệt, khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.


Nàng liếc mắt nhìn thêm lần nữa, lại phát hiện ra tự nhiên trên người Lam Cửu Khánh lại toát lên một cỗ hơi thở vừa tiêu sái lại cô tịch, hệt như hắn đã bị toàn bộ thế giới vứt bỏ vậy.


Lòng nàng có hơi chua sót, nhưng nàng vẫn làm bộ như không biết, Phượng Khương Trần nhẹ nhàng gật đầu với Lam Cửu Khánh, xem như là chào hỏi, lại đi đến chỗ Tô Vân Thanh đang nằm trên bàn phẫu thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK