Nếu không phải hắn làm như vậy thì bọn họ đâu có phải đau đầu như thế này, nạn dân chết đói thì chết thôi, đào hố chôn là xong, thiên tai năm nào cũng chết đến mấy chục nghìn người, dân đen đông như kiến, chết liền chết thôi, cũng đâu ai quản.
Những lúc xảy ra thiên tai hàng năm thường xuyên có người chết đói, còn có cả chuyện người ăn người, những chuyện này bọn họ đều biết, nhưng biết thì sao chứ, phía dưới đều giấu hết những chuyện này, chỉ cần hoàng thượng không biết là được rồi.
Nhưng lần này thì khác… Thiên tai năm nay tình hình nghiêm trọng, lại bị người lôi ra, lần này dân gặp nạn là người hưởng phúc, bọn họ lại xui xẻo, đừng nói lợi dụng thiên tai mà kiếm lợi, có thể giữ được cái mũ quan trên đầu đã tốt rồi.
“Lần này hoàng thượng thật sự muốn cứu nạn, chúng ta cố gắng hết sức lấy lương thực dự trữ ra, lương thực trong nhà tính đủ một tháng ăn là được rồi, một tháng sau lương thực Giang Nam đến chúng ta cũng không cần lo lắng nữa.” Vu đại nhân tóc bạc trắng nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, nhìn bộ dạng ông ta giống như đứng đầu nhóm quan viên, phần lớn quan viên đều vây quanh người ông ta, đương nhiên quan văn chiếm đa số, quan võ đều vây quanh Túc thân vương.
Quan văn xảo trá, quan võ thẳng thắn, lời này cũng có chút đạo lí, sau khi liên tục bị hoàng thượng chèn ép, phần lớn quan võ trong nhà đều không còn lương thực dự trữ, mình ăn cũng không đủ, nhưng trong nhà quan văn đại đa số vẫn còn có thể lấy ra một ít lương thực dự trữ.
Trượng nghĩa mỗi tòng đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân (1). Lời nói này lại một lần nữa được chứng thực, mỗi quan võ đều nói bằng vẻ mặt như đưa đám: “Vương gia, thuộc hạ thực sự không thể bỏ lương thực ra được nữa, nhà ta ngày mai ăn gì cũng không rõ nữa.”
(1) câu đối nổi tiếng của Tào Học Thuyên thời Minh; trượng nghĩa phần nhiều là từ tầng lớp đồ tể, phụ tâm đều là người đọc sách; nghĩa là người có nghĩa khí phần nhiều là từ các tầng lớp nhân dân lao động chân tay, còn người làm việc trái lương tâm, phụ nghĩa đều là người đọc sách.
“Đúng đó vương gia, lần đầu tiên hoàng thượng nói quyên góp lương thực mạt tướng đã lấy hết những gì có thể trong nhà ra để góp, chỉ để lại đúng lương thực đủ một tháng cả nhà ăn, lần góp lương thực tiếp theo mạt tiếng lại góp tiếp, đã vài ngày rồi mạt tướng chưa được ăn no rồi.”
“Mọi người làm những việc đáng với lương tâm của mình là được rồi, không góp được nữa cũng không sao.” Túc thân vương biết những người này không hề nói dối, quan võ không so được với quan văn, không có chiến tranh thì quan võ cũng không có cơ hội kiếm tiền, võ tướng phần lớn đều nghèo, lương của bọn họ có thể có bao nhiêu chứ.
“Có câu này của vương gia thì chúng ta yên tâm rồi.”
Một đám người vừa thương lượng vừa đi về phía cửa cung, văn thường võ tướng mỗi người một bên trái phải, lập trường rõ ràng.
Hoàng thượng đứng trên tháp cao nhìn xuống, thấy văn võ bá quan mặt ai nấy đều tràn đầy ưu sầu xuất cung, trên mặt lộ ra biểu tình nghiêm trang, cả người nhìn qua già đi mấy chục tuổi: “Có phải trẫm đã quá đáng rồi không?”
Hoàng thượng thở dài, ông ta cũng biết mình đã ép văn võ bá quan hết mức có thể, nhưng đáy lòng ông ta vẫn tức giận.
Làm hoàng thượng Đông Lăng, trên tay ông ta cũng không có nhiều lương thực như người thần bí kia, người đó lấy đâu ra nhiều lương thực để có thể không ngừng phát cháo như vậy, hơn nữa cháo hoa kia so với cháo của quan phủ còn đặc hơn, đây không phải là đang tát vào mặt ông ta sao.
Điểm quan trọng nhất là ngay dưới mắt ông ta mà lại có một người nhiều lương thực dự trữ như vậy, điều này khiến ông ta sao có thể yên tâm cho được, bằng mọi cách ông ta phải tìm được người thần bí kia.
Người này nếu không có ý khác thì tốt, nếu có ý khác, lên trời xuống biển ông ta cũng phải giết được đối phương.