Vậy mà bảy thị vệ bị rắn cắn và mười lăm hộ vệ bị thương cũng chỉ có ba tiểu dược đồng ở cạnh làm sạch vết thương và băng bó đơn giản.
Nhìn mấy đứa tiểu dược đồng tay chân luống cuống, một bên thì tìm thuốc, một bên thì có dáng vẻ đang lau mồ hôi, Phượng Khương Trần thở dài không nói gì, bảo với thủ lĩnh đội thị vệ rằng nàng muốn đi rửa tay trước.
Nói là đi rửa tay nhưng thực chất là tìm cơ hội lấy thuốc từ túi trị liệu thông minh.
Đến khi Phượng Khương Trần quay lại, nàng quấn các vị thuốc cần thiết ở bên hông, yêu cầu thủ lĩnh đội thị vệ đuổi tiểu dược đồng ra ngoài, không nên ở đây để tránh gây ảnh hưởng nàng cứu người.
Thủ lĩnh đội thi vệ chấp hành ngay lập tức, mấy đứa tiểu dược đồng này y thuật chẳng ra gì nhưng tính tình lại hay nóng nảy, vừa nghe xong lập tức chống eo mắng: “Đuổi ta ra ngoài? Tại sao? Đây là khinh thường ta sao? Được, ta đi, nếu mà người chết thì đừng trách ta và cũng đừng mong ta quay trở lại, các ngươi thật đúng là xem trọng bản thân mình, ngươi nghĩ rằng ta tự nguyện chăm sóc mấy tên lính to đầu này, các người hãy ở chỗ này chờ chết đi, để xem mấy người có thể chờ được tới lúc thái ý đến đây không.”
Thủ lĩnh đội thị vệ đầu toàn mồ hôi, liên tục xin lỗi tiểu dược đồng, chỉ nói không phải khinh thường bọn họ mà là trong bọn hắn sẽ có người giải độc rắn, không muốn để cho các vị thêm phiền phức.
Tiểu dược đồng nghe vậy không tin, hừ hai tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Phượng Khương Trần nửa giây, tuy là bọn họ không biết Phượng Khương Trần nhưng nhìn trang phục của Phượng Khương Trần cũng biết nàng là quý nhân, mặc dù trong lòng bất mãn nhưng vẫn là ngoan ngoãn rời đi.
Hai tên tiểu dược đồng đi khỏi thì căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, những thị vệ bị thương đang nằm chung trên một chiếc giường lớn, như vậy Phượng Khương Trần sẽ dễ dàng hơn, Phượng Khương Trần gỡ dụng cụ và thuốc được buộc bên hông xuống trước mặt thủ lĩnh. Thủ lĩnh thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thầm nghĩ cô nương Phượng Khương Trần này sao lại có thể mang bộ đồ vật này vào trong cung, thật sự lợi hại, cái màu bạc lấp lánh kia chính là con dao nhỏ nha, nhìn lưỡi dao, độ sắc bén chắc không thua kém gì thanh kiếm của hắn ta.
“Đi lấy hai hũ rượu đến đây, phải là rượu mạnh nhất đó.” Phượng Khương Trần không để cho hắn chờ đợi lâu, tìm các loại lý do để đuổi những người không bị thương trong phòng đi, đợi đến lúc trong phòng chỉ còn binh lính bị thương thì Phượng Khương Trần mới lấy ống tiêm và huyết thanh ra, tiêm cho những thị vệ bị trúng độc rắn và liên tục kiểm tra những nơi mà bọn họ bị cắn.
“Đáng chết! Tại sao lại như vậy.” Lúc thủ lĩnh cầm theo hũ rượu tiến vào thì nghe được Phượng Khương Trần đang mắng thô tục.
“Phượng cô nương. Có chuyện gì vậy?” Thủ lĩnh vội vàng tiến đến.
Phượng Khương Trần đang phiền muộn, nhìn thấy tên thủ lĩnh đi tới, cô nói không chút nghĩ ngợi: “Rốt cuộc ngươi làm việc thế nào mà không phát hiện ra dấu rắn cắn ở trong miệng vết thương, ngươi có biết là cái này nguy hiểm cỡ nào không, ngươi có biết bởi vì một sai lầm của ngươi mà rất có khả năng hại chết một mạng người, làm việc không cẩn thận chút nào, ngươi như vậy không có chút trách nhiệm nào đối với người bệnh, ngươi nói sư…” Sư phụ của ngươi là ai?
Mấy chữ sau, Phượng Khương Trần khó khăn lắm mới nhịn xuống được, đáng chết, sao nàng lại có thể nói ra những lời giáo huấn trợ lý phẫu thuật. Phượng Khương Trần hít vào một hơi, tự nói với chính mình bình tĩnh một chút.
Có thuốc giải của Huyền Y Cốc thì tình trạng của bệnh nhân cũng không tính là tệ, ít nhất tính mạng có thể giữ được, chỉ là cái chân này trúng độc nghiêm trọng, sợ là… Không cứu được.
Thủ lĩnh khiếp sợ, tuy rằng hắn không hiểu quá rõ lời nói của Phượng Khương Trần nhưng hắn biết hắn làm sai là sự thật nên liên tục xin lỗi, nhưng Phượng Khương Trần không có thời gian quản hắn: “Đi ra ngoài, đi xem xem hòm thuốc của ta có lấy ra không, nếu lấy ra rồi thì mau chóng mang vào đây, ta còn dùng.”