Ngực của đối phương có miếng bảo vệ, nhưng đây là nàng nhắm vào đầu đối phương, nàng không tin người của cung Huyền Tiêu có đồ bảo hộ ở đầu.
Đồng tử của nhị công tử phóng to, không còn quan tâm đến Phượng Khương Trần nữa mà nhướng người lên nhưng vẫn chậm một bước…Viên đạn bay vào chân của nhị công tử.
Nhị công tử chịu đau nhưng cũng không dừng lại, dựa vào lực của cành cây, hai ba bước đã biến mất trong không khí.
“Cửu Hoàng thúc Đông Lăng, ngươi cứ chờ đấy, ở Đông Lăng chờ người của cung Huyền Tiêu đến lấy đầu của ngươi.” Giọng của nhị công tử cung Huyền Tiêu vang giữa không trung.
“Bổn vương sẽ chờ ngươi trở lại.” Cửu Hoàng thúc không hề sợ hãi nói.
Các tướng sĩ muốn đuổi theo nhưng lại bị Cửu Hoàng thúc ngăn lại.
“Không cần, mang thi thể về báo cáo kết quả nhiệm vụ.”
Thù của Đông Lăng và cung cung Huyền Tiêu càng ngày càng lớn, sau đó Cửu Hoàng thúc hạ lệnh cấm không được để lọt bất cứ tin tức nào về việc đã xảy ra ở hẻm núi, Hoàng Đế cũng không biết đã xảy ra việc gì chỉ biết là cung Huyền Tiêu và Đông Lăng có mâu thuẫn.
Đương nhiên, hoàng đế thậm chí không biết cung Huyền Tiêu có bản đồ kho báu, dù sao Huyên Phi cũng đã ở trong trạng thái bán điên rồi, không ai tin lời nàng nói, ngoài ra, những người có thể được Cửu Hoàng thúc đưa tới đều là những người hắn có thể tin tưởng, hoàng đế muốn hỏi nhưng không hỏi được.
Hoàng đế chỉ biết rằng vì Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc đã điều động quân đội, phế bỏ đại tú của cung Huyền Tiêu, đồng thời tạo nên một mối hiềm khích không dứt với cung Huyền Tiêu.
Hoàng đế sắc mặt đen ngay tại chỗ, hắn tức giận đến mức vỗ bàn, muốn đập nát Cửu Hoàng thúc.
Đông Lăng thù trong giặc ngoài đều có cả bốn bề đều có kẻ thù, cho dù Cửu Hoàng thúc không sắp xếp thì cũng đừng vì một nữ nhân mà kết thêm một kẻ thù lớn như vậy cho Đông Lăng chứ, đây không phải là đang coi thường chuyện giang sơn sao?
Vì vậy Hoàng Thượng không khách sáo mà trước mặt các viên quan đại thần đội lên đầu Cửu Hoàng thúc một tội không biết nặng nhẹ, vì nữ nhân mà không suy nghĩ tốt, có ý định trấn áp sự kiêu ngạo của Cửu Hoàng thúc, nhưng Cửu Hoàng thúc lại dửng dưng…
Dù yêu giang sơn hay yêu cái đẹp, hắn chỉ cần biết mình đang làm gì.
Nhị công tử của cung Huyền Tiêu và Huyên Phi đều đã chạy, Vương Cẩm Lăng cũng không ở đây, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cũng không tính sẽ ở lại nơi này lâu, dưới sự bảo vệ của quân đội nhóm người lên núi lễ phật đã xuống núi, Cửu Hoàng thúc vốn định sai người mang ghế mềm lên nhưng lại bởi vì một câu của Phượng Khương Trần mà bỏ đi ý niệm này.
Cửu Hoàng thúc tức giận suy nghĩ nhất định phải khiến cho Phượng Khương Trần chịu đau, không ăn đau nàng sẽ không nhớ lâu, suốt ngày trừ việc nghĩ đến người khác thì vẫn là thương người khác…
Thật lâu về sau, Phượng Khương Trần biết đến chuyện này nên kêu oan.
Nàng chỉ hỏi Vương Cẩm Lăng và Phù Lâm đang ở đâu? Có an toàn hay không? Cái này cũng sai sao?
Hơn nữa nàng cũng không phải vừa gặp đã hỏi an nguy của Vương Cẩm Lăng, rõ ràng là nàng chờ mọi chuyện xong xuôi rồi sau khi xuống núi cũng mới nhớ tới nên hỏi an nguy của bọn họ, cái này có gì sai sao?
Cửu Hoàng thúc ngươi quá bá đạo rồi!
Cũng không phải là cải cách nhân dân, không cần đội mũ lên đầu người khác như vậy…