Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 403
“A… Là lệnh công tử? Nếu công tử thực sự muốn học kỹ năng khâu tay và xử lý vết thương thì ta có thể dạy ngài ấy, không nhất thiết phải bái làm sư phụ.” Vốn dĩ Phượng Khương Trần cũng không có ý định giấu làm của riêng, lúc trước nàng không dạy cho những người ở Thái Y viện là vì mấy người đó thực sự quá đáng ghét.
Muốn học nhưng ngại mặt mũi không muốn nói cũng được, lại còn vòng vo trách móc, bảo nàng cam tâm thế nào đây, dạy không tốt thì thôi, ngược lại còn bị mấy người kia khiển trách, thực sự coi Phượng Khương Trần nàng là thánh mẫu mà.
“Như thế sao được? Không có danh nghĩa thầy trò, sao có thể học hỏi bí kíp của ngươi?” Về điểm này, ngay cả bản thân Tôn Chính Đạo cũng không muốn.
“Bí kíp gì chứ, Tôn thái y quá nghiêm trọng rồi, chỉ là khâu miệng vét thương thôi mà, không thể coi là bí kíp gì đâu, công tử đang ở đâu, ta sẽ dạy cho ngài ấy ngay, chỉ cần một khắc là ngài ấy có thể học được.”
Khâu vết thương cũng không quá khó, Phượng Khương Trần tin rằng chỉ cần nhìn nàng thực hành một lần, Tôn thái y và nhi tử của ông ấy sẽ học được.
Nhưng không ngờ, Tôn Chính Đạo thấy nàng như thế lại bắt đầu trầm tư, trong lòng thầm nghĩ Phượng Khương Trần có thể chữa lành đôi mắt cho Vương Cẩm Lăng, xử lý cánh tay khó giải quyết của Lạc Vương điện hạ và kỹ thuật sơ cứu khi bị trúng gió, có lẽ nàng ấy không chỉ am hiểu chút ít đó, để nhi tử mình bái nàng làm sư phụ chắc chắn sẽ không mắt mặt.
Y thuật của hắn ở Đông Lăng này cũng thuộc hàng số một số hai, nhưng lại không thể chữa trị bệnh về mắt cho Vương Cẩm Lăng, vết thương của Lạc Vương hắn cũng đã từng thăm khám, nếu đề hắn xử lý, Lạc Vương điện hạ có thể giữ được tính mạng nhưng cánh tay sẽ bị phế bỏ.
Khả năng của Phượng Khương Trần lợi hại hơn rất nhiều so với những gì hắn nghĩ, con trai lựa chọn như thế có lẽ là bình thường, nghĩ đến đây, Tôn Chính Đạo nói với Phượng Khương Trần: “Chuyện này không cần vội, nếu Phượng cô nương rảnh rỗi, không biết có thể giúp lão phu một chuyện được không?”
Nghe thấy Tôn Chính Đạo đột nhiên trở nên khách khí, mặc dù cảm thấy khác thường nhưng lúc này Phượng Khương Trần không thể lùi bước được nữa, nàng vẫn đang hi vọng đối phương sẽ đưa nàng đến gặp Cửu hoàng thúc, vì thế lập tức nói: “Tôn thái y cứ nói, chỉ cần là chuyện Phượng Khương Trần có thể làm, ta nhất định sẽ không từ chối.”
“Được, Phượng cô nương là người sảng khoái nên lão phu cũng nói thẳng, phu nhân ta cảm thấy có chút không khoẻ nên muốn nhờ cô nương chẩn mạch xem thử.” Tôn Chính Đào cũng muốn nhân cơ hội này thử Phượng Khương Trần một lần.
Nếu Phượng Khương Trần thực sự có tài cán hơn người thì hắn sẽ cho phép cho con trai bái làm sư phụ, nhưng nếu nàng ấy chỉ biết một chút ít y thuật như thế thì có đánh chết hắn cũng không đồng ý, cùng lắm chỉ cho tiểu tử kia học hỏi kỹ thuật khâu miệng vét thương của Phượng Khương Trần mà thôi.
Chữa bệnh cho tôn phu nhân?
Căn bệnh khiến người đứng đầu của Thái Y viện cũng phải bó tay chắc hẳn phải vô cùng phức tạp!
Phượng Khương Trần hơi lo lắng, nhưng dưới tình huống này cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu đồng ý, chỉ hi vọng đừng là ung thư hay gì đó.
Dưới sự dẫn đường của Tôn Chính Đạo, Phượng Khương Trần đi đến nội viện, vừa đến trước cửa đã nghe thấy âm thanh rên rỉ của người phụ nhân trong phong, Tôn Chính Đạo lập tức đi lên hỏi nha hoàn: “Phu nhân vẫn không giảm đau sao?”
“Hồi bẩm lão gia, vẫn chưa ạ.” Nha hoàn cúi đầu nói.
Tôn Chính Đạo lo lắng gật đầu, nhưng rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Tôn phu nhân phát bệnh, hắn cũng không tỏ ra hoảng loạn, chỉ nói: “Mau đi gọi đại công tử đến đây, nói là Phượng đại phu đến rồi.
Tóm lại, phải để nhi tử hắn tận mắt chứng kiến xem rốt cuộc Phượng Khương Trần có bản lĩnh hay không!
Chao ôi… Nhìn thấy một màn này, nếu như nàng vẫn không hiểu thì thực sự đã sống uồng phí hai đời.
Phượng Khương Trần thở dài, từ xưa đến nay chỉ có sư phụ mới kiểm tra đồ đệ chớ nào có chuyện đồ đệ kiểm tra sư phụ, người làm sư phụ như nàng sau này nếu nhậm chức có lẽ cũng chẳng có uy nghiêm gì để nói cả.
Đối với chuyện thu nhận đồ đệ, Phượng Khương Trần cũng không vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy phiền phức.