Không phải Tôn Chính Đạo cố ý làm ầm ĩ mọi chuyện mà dáng vẻ mười sáu thị vệ bên cạnh Phượng Khương Trần thực sự quá đáng sợ, hung dữ như hổ, ánh mắt sắc bén như sói, chỉ cần nhìn sơ qua đã biết là vừa mới giết người, trên người nồng nặc sát khí khiến người ta phải tránh xa ba thước.
Tôn Chính Đạo lo lắng Phượng Khương Trần gặp chuyện không may, nhưng khi hỏi chuyện gì đã xảy ra thì hắn lại lập tức vỗ trán, trông có vẻ vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.
Hắn sai rồi, Phượng Khương Trần làm sao có thể chịu thiệt được chứ, mà chịu thiệt phải là những kẻ không có mắt dám mạo phạm đến nàng kia kìa.
“Khương Trần, sao ngươi có thể ngông cuồng như thế, ngươi có thể vô cớ giết người ngoài đường chính là tử tội hay không, đến lúc đó chẳng ai có thể bảo vệ ngươi được nữa rồi. Hơn nữa còn một hơi giết nhiều người như thế, nhất định sẽ không thể che giấu được, chuyện này chắc chắn không có cách nào để giải quyết, ngươi không thể dùng cách khác được sao? Cho dù không hiệu quả thì chỉ cần giết một hai người khiến chúng sợ hãi rút lui là được rồi, giết nhiều người như vậy sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, ngay cả khi Hoàng thượng muốn bỏ qua cũng không thể.”
Ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng hắn lại âm thầm trào dâng một cảm giác vui sướng, không hổ là huyết mạch của bộ tộc Phượng Ly, trong người Phượng Khương Trần có dòng máu của Phượng Ly, trong xương cốt cũng có sự kiêu ngạo và tôn quý của bộ tộc mình.
Đối mặt với loại tính kế tiểu nhân nhất định phải giết người răn đe này, nếu đặt ở tiền triều cũng không phải là chuyện giết chết mấy trăm tên hành khất là có thể kết thúc.
Đế vương giận dữ, phơi thây ngàn dặm, Phượng Ly giận dữ, thi thể khắp chốn.
Người dám khiêu khích uy quyền của bộ tộc Phượng Ly, giết chết không tha!
Các quý nữ của Phượng Lý cao cao tại thượng, phải nên quyết đoán sát phạt mới không bôi nhọ hai chữ “Phượng Ly”, nhưng bây giờ không phải là tiền triều, hai chữ “Phượng Ly” không những không thể bảo vệ Phượng Khương Trần mà còn là thứ đe doạ tính mạng của nàng.
“Ta cũng không định giấu diếm, giấu gì chứ?’’ Phượng Khương Trần không quan tâm, thoải mái nhấp một ngụm trà, dáng vẻ nhàn nhã ung dung khiến người khác phải ghen tị.
Tôn Chính Đạo nhất thời không biết mình nên tức giận hay là vui mừng.
Phong thái điềm tĩnh tự tin này không phải ai cũng có được, nhưng…
Thân phận hiện tại của Phượng Khương Trần chỉ là nữ nhi của một Trung Nghĩa hầu mà thôi.
“Khương Trần, tiệc mừng thọ của Hoàng thượng sắp đến, nhìn thấy máu tanh là chuyện cực kỳ xui xẻo, Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất bất mãn.’’ Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, bây giờ Phượng Khương Trần đã không còn chỗ dựa để kiêu căng ngạo mạn nữa rồi.
“Bất mãn thì bất mãn, ta cũng không hi vọng Hoàng thượng sẽ buông tha cho ta.’’ Nếu Hoàng thượng bỏ qua cho nàng thì đã không để mặc những lời đồn đãi kia xuất hiện.
Bọn họ thực sự xem nàng là kẻ ngốc sao, nếu không phải do Hoàng thượng bày mưu tính kế thì lời đồn đãi về nàng và Cửu hoàng thúc sao có thể lan truyền khắp cả kinh thành? Nhưng nay đã khác rồi, trước kia nàng không thể đối mặt với những lời đồn kia, cũng không có ai giúp nàng dẹp yên lời đồn, còn hiện tại…
Có đại công tử, Trác Đông Minh, thậm chí là Cửu hoàng thúc, đối với bọn họ, việc dập tắt những lời đồn kia là chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Ngươi có biện pháp đối phó rồi sao?’’ Tôn Chính Đạo căng thẳng nhìn Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần không trả lời mà sâu kín nhìn Tôn Chính Đạo: “Ngài đang lo lắng cho ta sao?’’
Bình thường không thấy gì, nhưng một khi đề cập đến chuyện sống chết của nàng, nàng phát hiện Tôn Chính Đạo sẽ trở nên vô cùng nghiêm túc.
Khụ khụ… Tôn Chính Đạo mất tự nhiên quay mặt đi, hơi xấu hổ: “Ngươi là sự phụ của nhi tử ra, sao ta lại không lo lắng cho được, nếu như ngươi xảy ra chuyện thì nhi tử ra cũng không thể yên.’’
“Nếu ngài thực sự lo lắng thì đã không để nhi tử mình bái một người có tiếng xấu như ta làm sư phụ.’’ Từ xưa đến nay, thanh danh là thứ cực kỳ quan trọng với một người, trong thời đại lấy hiếu nghĩa nhân đức để trị thiên hạ này, vai trò của thanh danh lại càng quan trọng hơn nữa.
Người có danh tiếng tốt đẹp thì ngay cả giết người phóng hoả cũng là điều có thể hiểu được, nhưng ngược lại, người có danh tiếng xấu chỉ cần làm sai một chút cũng sẽ không được tha thứ, thậm chí là chuyện tốt đi chăng nữa cũng không nhận được một lời khen ngợi.