“Tin tức từ Khâm Thiên Giám có lẽ không sai, Hoàng thượng tìm lão đầu của Khâm Thiên Giám hỏi khi nào tuyết ngừng rơi, sau đó ông ta nổi giận và ra lệnh cho Khâm Thiên Giám chuẩn bị làm lễ tế trời.” Tô Vân Thanh dang tay, bộ dạng bất đắc dĩ.
Người ta là Hoàng thượng, Hoàng thượng nói muốn tế trời, bọn họ có thể làm gì được.
“Hay là có người nói trước mặt Hoàng thượng điều gì đó? Bằng không thì tại sao đang yên đang lành Hoàng thượng lại nghĩ đến việc tế trời? Hoặc là Hoàng thượng đã nghi ngờ Khâm Thiên Giám rồi?” Lam Cửu Khánh có một dự cảm không lành, giống như có việc gì đã vượt ngoài tầm kiểm soát của y.
Tế trời, đây không phải chuyện nhỏ.
“Chắc không đâu, lão đầu của Khâm Thiên Giám không nói gì, ngoại trừ lúc Hoàng thượng thượng vị năm đó có nói một câu ra ngoài, những năm này luôn không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, Hoàng thượng sẽ không để ý chuyện lúc trước mà nghi ngờ ông ta.
Còn những việc khác hoàn toàn không nghe ngóng ra, chúng ta cài người bên cạnh Hoàng thượng, thời gian trước đã bị tổn thất không ít, hơn nữa, trong thời gian này Hoàng thượng đặc biệt cẩn thận, rất nhiều tin tức đều không nghe ngóng được.”
Bởi vì Cửu hoàng thúc bị bắt giam, một số gián điệp đã phản bội, hơn nữa, Hoàng thượng lại tiến hành rửa sạch người trong một lần khiến người của bọn họ thiệt hại nặng nề, có rất nhiều chuyện không tiện làm.
Không có chuyện gì lạ, sao Hoàng thượng đột nhiên lại muốn tế trời, Lam Cửu Khánh nghĩ mãi không ra: “Nếu không ai nói, theo nguyên tắc của Hoàng thượng chắc hẳn sẽ không bao giờ nói đến việc như tế trời. Hoàng thượng vô cùng yêu quý từng sợi lông vũ của mình, ông ta sẽ không liều lĩnh hạ lệnh tế trời, nếu tế trời không có tác dụng, ngược lại còn phản tác dụng, khiến Hoàng thượng gánh tiếng xấu trên lưng.”
“Tuyết đã rơi nhiều ngày như vậy, bây giờ nên dừng lại rồi. Lúc này Hoàng thượng hạ lệnh tế trời cũng không có gì sai.” Tô Vân Thanh nhíu chặt mày, chiêu này của Hoàng thượng quá bất ngờ khiến bọn họ hoàn toàn không đoán ra được dụng ý.
“Tuyết rơi mười lăm ngày, phải ngừng từ lâu mới phải, nhưng hết lần này đến lần khác không ngừng rơi, ai biết ông trời nghĩ cái gì cơ chứ.” Lam Cửu Khánh không tin vào những chuyện không cách khống chế như thế này, Hoàng thượng nhất định cũng sẽ không làm chuyện mạo hiểm.
Trận tuyết có thể rơi mười lăm ngày thì cũng có thể rơi trong hai mươi ngày, nếu làm bất cứ chuyện gì để cầu tuyết ngừng trước khi có kết luận là một điều vô cùng mạo hiểm.
Mặc dù nạn tuyết rơi lần này nghiêm trọng nhưng tình hình đã được kiểm soát, tất cả lương thực cứu trợ thiên tai đều đến nơi, Hoàng thượng không nhất thiết phải tế trời vào lúc này.
Hoàng thượng sớm không tế, muộn không tế, lại đột nhiên quyết định ngày mai tế trời ắt phải có nguyên nhân, nhưng Lam Cửu Khánh thật sự không nghĩ ra nguyên nhân là gì, chẳng lẽ Hoàng thượng tự tin cho rằng tuyết sẽ ngừng rơi trong vài ngày tới?
Theo lý mà nói thì không, là lão đầu của Khâm Thiên Giám nói với Hoàng thượng, sau khi Hoàng thượng nghe Khâm Thiên Giám nói sẽ phải tức giận và dao động thay vì phô trương làm lễ tế trời.
Dưới mặt nạ, đôi mắt Lam Cửu Khánh ngày càng thâm thúy, Tô Vân Thanh biết Lam Cửu Khánh đang trầm tư suy nghĩ nên cũng không dám bước đến quấy rầy, chỉ lẳng lặng ngồi một bên chờ kết quả của Lam Cửu Khánh.
Hoàng thượng đột nhiên tế trời, chỉ có một nguyên nhân, ông ta… có thể chắc chắn tuyết sẽ ngừng rơi trong nay mai!
Lam Cửu Khánh đột ngột đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tô Vân Thanh : “Văn Thanh, đừng vận chuyển lương thực cho vùng chịu thiên tai nữa, cho ngừng toàn bộ hoạt động cứu trợ đi.”