Đương nhiên những chuyện này không liên quan đến Phượng Khương Trần, hiện giờ nàng chuyện nàng làm mỗi ngày là cùng Phượng phủ chữa bệnh miễn phí cho người dân, sau đó cùng Tôn Tư Hành thay phiên nhau chăm sóc Thôi Hạo Đình.
Không phải Phượng Khương Trần muốn lập công, thực sự Tôn Tư Hành đúng là một tên không có đầu óc, hắn đã nói cô phí nhân lực và nguyên liệu chữa bệnh cho việc này.
Nói cái gì mà tình hình của Thôi Hạo Đình đã hoàn toàn được khống chế, để đại phu Thôi gia chăm sóc là được rồi, hắn hoàn toàn không cần chăm sóc Thôi Hạo Đình, có thời gian chăm sóc Thôi Hạo Đình chi bằng đi khám bệnh cho những dân nạn kia đi.
Phượng Khương Trần thiếu chút nữa là khóc, ngươi tên ngốc này, Thôi Hạo Đình cũng không phải người bình thường, cùng Thôi Hạo Đình tạo mối quan hệ tốt là điều quan trọng, lỡ như xảy ra chuyện quan sai đánh đổ cháo phát cho dân nữa thì những người dân bình thường có thể giúp ngươi đối phó với quan phủ sao?
Không thể, nhưng Thôi Hạo Đình có thể.
Kết giao với quan lại quyền quý, đôi khi không chỉ có thể tự vệ mà còn có thể giúp ngươi bảo vệ những người muốn bảo vệ, mà đại phu trời sinh đã có tài nguyên này, Tôn Tư Hành lại không biết cách sử dụng cho tốt, đúng là tức chết nàng mà.
Phượng Khương Trần quên rằng năm đó lúc ở bệnh viện quân khu nàng cũng không biết nắm bắt cơ hội kết giao những người quyền quý đó, chuyện này cũng khiến sư phụ của nàng tức giận đến mức… chút nữa là nhập viện.
Kết giao quyền quý không phải là chuyện xấu hổ, chỉ cần có thể bảo vệ được bách tính là được rồi, những gì ngươi muốn một phần là che chở, một phần là yên tâm xây dựng lực lượng.
Chữa bệnh từ thiện và phát cháo đều được thực hiện thuận lợi đến mức kỳ lạ, không chỉ ở kinh thành mà những nơi khác cũng đều diễn ra một cách ngăn nắp trật tự, chỉ là Phượng Khương Trần không hiểu, đã nhiều ngày như vậy vẫn không có nửa câu liên quan đến chuyện Cửu hoàng thúc cho phát cháo miễn phí, điều này khiến Phượng Khương Trần rất mơ hồ.
Nhưng Phượng Khương Trần biết Cửu hoàng thúc có tính toán riêng của mình, nàng không cần quan tâm những chuyện này, nàng chỉ cần làm tốt những việc của bản thân là được rồi. Đến ngày phát cháo thứ ba, Tôn Vân Thanh tìm đến cửa.
“Khương Trần, cứu mạng!” Chỉ có mấy ngày không gặp mà Tôn Vân Thanh đã gầy đến mức không hợp với lẽ thường, nếu không phải trên người hắn có tầng tầng lớp lớp y phục thì Phượng Khương Trần còn hoài nghi có phải mình đang thấy một que củi hình người biết đi không.
Đầu cực kỳ lớn, tay chân lại cực kỳ nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Từ khu chữa bệnh từ thiện về Phượng Khương Trần đã yêu cầu tất cả mọi người nhất định phải khử trùng tắm rửa sạch sẽ mới có thể vào phủ, lúc Tô Vân Thanh đến đúng lúc nàng khử trùng xong, còn chưa kịp ăn cơm.
“Lương thực, lương thực nha, lương thực dùng để nấu cháo không còn.” Tô Vân Thanh muốn khóc, lương thực cần để nấu cháo đã vượt xa dự tính của hắn, hắn liều mạng điều lương thực, vất vả chống đỡ mấy ngày, nhưng lương thực vận chuyển vẫn không kịp.
Tuyết lớn khiến tất cả mặt đường đều bị chặn lại, hắn phái người vận chuyển lương thực, miễn cưỡng dùng xẻng đào được một con đường, nhưng vận chuyển cực kỳ chậm, theo cái tốc độ này hắn cũng không còn cách nào vận chuyển lương thực đến các thành và thị trấn được.
Ô ô ô… Hắn hối hận rồi, đáng lẽ hắn nên sớm nghe lời Cửu hoàng thúc đến hỏi Phượng Khương Trần từ sớm, hiện tại thành dạng này hắn cũng không biết có kịp hay không, nếu xảy ra tình trạng thiếu lương thực thì kế hoạch của bọn họ sẽ lập tức thất bại.
“Là không có hay không kịp?” Phượng Khương Trần nghe xong liền biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, không quan tâm bụng mình đang reo ầm ĩ, vội vàng hỏi lại.
“Không kịp, lương thực đang trên đường vận chuyển, tuyết lớn khiến đường bị chặn lại, tốc độ của xe ngựa quá chậm, nếu lương thực không đến thành trong hai ngày nữa thì chúng ta không biết lấy lương thực ở đâu nữa.”