Đáng tiếc Cửu hoàng thúc không hề có ý định giải thích, nắm tay Phượng Khương Trần đi vào trong, còn về phần Huyên Minh Kỳ đứng sau lưng, ngoại trừ ánh mắt ban đầu thì Cửu hoàng thúc không để ý đến hắn ta nữa.
Chỉ là Cửu hoàng thúc hiểu rõ một điều, Huyên Minh Kỳ tuy có danh phận vị hôn phu nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, Huyên Minh Kỳ quá quan tâm Phượng Khương Trần, quan tâm sẽ không ép buộc Phượng Khương Trần làm những chuyện nàng không thích.
Hôm nay hắn chỉ làm những chuyện mình nên làm, tuyên cáo chủ quyền của bản thân là được rồi.
Phượng Khương Trần là của hắn, thần thánh không thể đụng vào, cho dù xuất hiện một vị hôn phu cũng không thể.
Huyên Minh Kỳ đứng tại chỗ nhìn đôi bích nhân kia nắm tay nhau đi vào trong, trong lòng cảm thấy chua chua nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.
Huyên Minh Kỳ bị chính tâm tư mâu thuẫn của mình dọa sợ, hắn ta vội vàng tập trung tinh thần đi theo.
Đông Lăng Vũ Cửu, Cửu hoàng thúc Đông Lăng, không ngừng dây dưa với Phượng Khương Trần, là đối thủ lớn nhất của hắn ta, nếu như hắn ta đoán không sai thì đây chính là nam nhân Phượng Khương Trần thích, chính là Cửu hoàng thúc Đông Lăng.
Mạnh mẽ, bá đạo, kiêu căng, rõ ràng là một người trong nóng ngoài lạnh, đứng bên cạnh Phượng Khương Trần hoàn toàn không bị hào quang của Phượng Khương Trần che giấu.
Phượng Khương Trần đứng cạnh hắn cũng không làm nền, nhưng không tỏa sáng như ngày thường, nam nhân ưu tú như vậy khiến người khác ghen ghét, Huyên Minh Kỳ hiểu rõ đây là một đối thủ rất mạnh, mà đối thủ này dường như không để hắn vào mặt.
Lúc Huyên Minh Kỳ đi vào thì Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần đã ngồi xuống theo thứ tự, Huyên Minh Kỳ cũng không cần chào hỏi Phượng Khương Trần, trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng.
Đối mặt với Cửu hoàng thúc phong thái tôn quý, toàn thân tỏa ra sự uy nghiêm của hoàng thất, Huyên Minh Kỳ đến mày cũng không động đậy, lạnh nhạt ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều là người văn minh, sẽ không tự tiện động thủ, nếu như thực sự động thủ thì Huyên Minh Kỳ hắn cũng không sợ.
Sau khi Huyên Minh Kỳ ngồi xuống, bầu không khí trong đại sảnh liền trở nên vi diệu, không phải kiểu giương cung bạt kiếm hay tràn ngập mùi thuốc súng, mà là bầu không khí buồn bực không diễn tả được.
Bất kể là Cửu hoàng thúc hay Huyên Minh Kỳ thì cũng đều là người trầm ổn, bọn họ tuyệt đối sẽ không thể hiện địch ý của mình ra ngoài, bọn họ sẽ chỉ để ở trong lòng, yên lặng đánh giá đối phương hoặc không nhìn đối phương.
Rơi mồ hôi… Phượng Khương Trần bất an ngồi một chỗ, cuối cùng nàng cũng hiểu Cửu hoàng thúc đến vì điều gì rồi, xem ra hôm nay Cửu hoàng thúc đến vì Huyên Minh Kỳ, đương nhiên đây cũng chỉ là một trong nhiều lý do, Cửu hoàng thúc không phải là người ấu trĩ như vậy, vì muốn nhìn Huyên Minh Kỳ mà cố ý chạy đến Phượng phủ.
Phượng Khương Trần biết tác phong làm việc của Cửu hoàng thúc, hắn sẽ không làm gì cả, hắn chỉ muốn đến nhìn người tên là Huyên Minh Kỳ này, thuận tiện để Huyên Minh Kỳ biết rõ thân phận của hắn.
Một chuyện rất đơn giản, cũng sẽ không xuất hiện cảnh tượng tranh giành tình nhân, đáng lẽ Phượng Khương Trần phải cảm thấy vui mừng mới phải, thế nhưng…
Phượng Khương Trần hết nhìn Cửu hoàng thúc lại nhìn Huyên Minh Kỳ, biểu hiện của hai nam nhân này đều rất bình thường, không chỉ không có địch ý, trong mắt còn có sự thưởng thức với đối phương.
Đây là hình ảnh hài hòa đến mức nào, bầu không khí hòa hợp đến mức nào, nhưng hết lần này đến lần khác đều khiến nàng cảm thấy khó chịu, toàn thân cũng không cảm thấy tự nhiên.