Nếu Đông Lăng Tử Lãng là loại bạc tình như Cửu Hoàng thúc, vậy Hoàng thượng sẽ gật đầu ngay không do dự, nhưng cố nhiên Tử Lãng lại là hạng đa tình.
“Phụ hoàng, thần nhi thích Dao Hân là thật lòng!” Thân hình Đông Lăng Tử Lãng hơi nhoáng lên một cái, mắt nhìn Hoàng thượng đầy ý cầu xin.
Ít nhất hiện tại hắn thích Tây Lăng Dao Hân hơn thân phận của nàng ấy. Nếu không, trước kia hắn cũng sẽ không lạnh lùng nhìn Tây Lăng Dao Hân hãm hại Phượng Khương Trần.
“Con thích ai trẫm mặc kệ, trẫm chỉ nói cho con biết, con và Tây Lăng Dao Hân không có khả năng! Trẫm tuyệt đối sẽ không đáp ứng, con nên sớm triệt cái lòng đó đi! Tử Lãng, con đừng nghĩ trẫm không nói lời nào là trẫm không biết, gièm pha xảy ra trong ngày đại hôn kia của Phượng Khương Trần là bút tích từ ai!”
Thấy bộ dạng Đông Lăng Tử Lãng vẫn ương ngạnh như thế, Hoàng thượng lại bồi thêm một câu: Tử Lãng, không phải trẫm có thành kiến với Tây Lăng Dao Hân, nhưng nữ tử này thật sự quá ngu xuẩn, cũng quá quá thông minh! Nếu nàng ta giết Phượng Khương Trần trong cùng một ngày, có lẽ trẫm sẽ còn coi trọng mà liếc mắt một cái, nhưng nàng ngàn vạn lần không nên gài cho Phượng Khương Trần thất trinh trước hôn lễ, hại hoàng thất Đông Lăng ta cũng mất mặt theo! Sau đó trẫm lạnh nhạt nhìn ngươi và Hoàng hậu bức tử Phượng Khương Trần, lại lạnh nhạt nhìn Phượng Khương Trầncòn sống ra ngoài. Trẫm không nhúng tay cũng không tỏ vẻ, trẫm không hề để chuyện đó trong lòng. Trẫm cũng không quan tâm sống chết của Phượng Khương Trần, trẫm chỉ quan tâm mỗi danh tiếng hoàng thất Đông Lăng. Phượng Khương Trần năm lần bảy lượt gây náo loạn trong hoàng thành, trẫm cũng đã muốn giết nàng, miễn nàng còn sống để nhắc với mọi người, rằng nàng từng là vị hôn thê của con!”
“Nhưng thấy Phượng Khương Trần dần dà bộc lộ tài hoa, trẫm quyết định thả cho nàng một con ngựa, trẫm thật sự muốn xem thử, nếu nàng và Tây Lăng Dao Hân đánh nhau, ai sẽ hơn một bậc.” Cũng là để con hiểu, lòng dạ phụ nữ không đơn giản, tiếc là con vẫn trơ trơ.
Hoàng thượng cũng không nói ra câu nói phía sau, chỉ nhìn ánh mắt của Đông Lăng Tử Lãng, càng nhìn càng thất vọng: “Tử Lãng, nam nhi chí lớn tứ phương, những tranh đấu của nữ nhân, con đừng nhúng tay vào. Lạnh lùng xem là được rồi, nếu chuyện qua mức khống chế, vậy cứ trực tiếp gạt bỏ là được!”
Cũng giống như hậu cung của ông ta vậy. Chỉ cần không ảnh hưởng đến thế cục, ông ta cũng không quan tâm nữ nhân trong hậu cung còn sống hay chết. Chết một đám này thì đổi một đám khác là được. Đối với nam nhân mà nói, quyền thế mới là điều quan trọng nhất!
“Nhi thần đã hiểu, tạ ơn phụ thân răn dạy!” Đông Lăng Tử Lãng quỳ xuống mặt đất, cúi đầu nhận sai.
Chỉ là nói ngoài miệng thôi!
Hoàng thượng thở dài. Ông ta khó mở miệng dạy con, hiệu quả cũng không rõ ràng, gây sức ép cả buổi cũng khiến ông ta thấy mệt mỏi: “Lui ra đi.”
…
“Hoàng huynh, cái kẻ tên Lý Tưởng kia vẫn chưa chết!” Tây Lăng Dao Hân nhận được hồi báo của thám tử, trước tiên là đi vào tẩm điện của Tây Lăng Thiên Lâm.
Vì vết thương trên đùi, trong khoảng thời gian này, Tây Lăng Thiên Lâm vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi. Tuấn nhân vốn như ánh mặt trời có vẻ hơi tái nhợt và u tối: “Mạng cũng lớn lắm! Truyền lệnh ta xuống, nếu không thể đem người này đi, vậy phải giết y bằng bất cứ giá nào!”
Lý Tưởng là một lợi thế. Nếu không chiếm được Tây Lăng, hắn cũng không để lợi thế đó rơi vào trong tay kẻ khác.
“Dạ!” Trong khoảng thời gian này, Tây Lăng Dao Hân càng cẩn thận hơn. Lần trước nàng ta tranh chấp với Tây Lăng Thiên Lâm vì hôn sự kia, kết quả hại miệng vết thương của Tây Lăng Thiên Lâm vỡ ra, suýt nữa đã phá hư chuyện lớn.
Không biết nguyên nhân là vết thương ở chân, hay là vì Tây Lăng Dao Hân phải gả đến Đông Lăng, dần dà Tây Lăng Thiên Lâm cũng bất mãn với muội muội. Hắn luôn cảm giác tham vọng của muội xu này rất lớn, nhưng trước khi hai chân còn chưa ổn định, hắn vẫn còn cần Dao Hân. Hắn tuyệt đối không thể biểu hiện sự bất mãn này ra ngoài: “Có tra ra được là ai động thủ chưa?”