Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều hâm mộ Phượng Khương Trần vận số tốt, hâm mộ nàng được Hoàng thượng sủng ái, nhưng ai biết trong lòng nàng có oán hận. Sau khi đi ra khỏi đại điện, Phượng Khương Trần mới dám chạm vào vết thương của mình, vừa mới đưa tay ra sờ một cái đã dính đầy máu tươi, nàng nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.



Bát tự của nàng đúng là không hợp với Hoàng cung này mà, mỗi lần tiến cung đều phải bị thương một chút, nhưng vết thương hôm nay thực sự khiến nàng kinh ngạc, không ngờ Hoàng thượng lại tức giận đến mức trực tiếp ném tấu chương lên đầu nàng, đương nhiên, cho dù biết trước, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.



Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, câu nói này luôn phổ biến từ cổ chí kim, từ trong nước đến ngoài nước, luật pháp được những người trên cao dùng để kiểm soát bách tính, trước mặt quyền quý, luật pháp cũng chỉ là một tờ giấy vụn, trước mặt Hoàng thượng, nó thậm chí còn không bằng giấy vụn.



Mỗi lần ra vào cung đều có thái giám dẫn đường, vết thương trên đầu Phượng Khương Trần vẫn còn đang chảy máu, nhưng không có mệnh lệnh của Hoàng thượng, thái giám cũng không dám tự tiện làm chủ đưa nàng đi băng bó, chỉ có thể chọn một con đường vắng để đi, tránh các quý nhân trong cung bắt gặp dáng vẻ này của Phượng Khương Trần.



Thật trùng hợp, Phượng Khương Trần thực sự đã chạm mặt với quý nhân, nhìn nam nhân cầm theo chiếc đèn cung đình đang thong thả đi về phía này, sắc mặt thái giám lập tức trắng bệch, vội vàng quỳ xuống: “Nô tài tham kiến Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.’’



Là Cửu hoàng thúc, nửa người Phượng Khương Trần chìm vào trong bóng tối, không ai nhìn thấy sự mỉa mai và kinh thường hiện lên trong mắt nàng.



Thấy Phượng Khương Trần bất động đứng tại chỗ, một hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, thái giám vội vàng kéo kéo làn váy của nàng, ý bảo nàng hãy quỳ xuống, lúc này Phượng Khương Trần mới phản ứng lại, đang định khuỵu chân quỳ xuống thì Cửu hoàng thúc lại giơ tay lên: “Miễn lễ.’’



“Tạ Cửu hoàng thúc.’’ Thái giám đứng dậy, vội vàng kéo Phượng Khương Trần sang một bên, nhường đường cho Cửu hoàng thúc: “Nô tài không biết Cửu hoàng thúc đến đây, vô tình chạm mặt ngài, xin Cửu hoàng thúc thứ tội.’’



Những con đường nhỏ như thế này rất vắng vẻ, thường chỉ dành cho cung nữ và thái giám, thái giám dẫn đường không thể ngờ lại gặp Cửu hoàng thúc ở đây, hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.



“Lui xuống đi, ở đây có bổn vương rồi.’’ Ý của Cửu hoàng thúc rõ ràng là hắn đang đợi Phượng Khương Trần ở đây, không còn việc của tiểu thái dám kia nữa rồi.



“Vâng, Cửu hoàng thúc.’’ Tiểu thái giám vội vàng chạy đi, trong lòng âm thầm cảm thán hoá ra lời đồn đãi bên ngoài là thật, giữa Cửu hoàng thúc và Phượng cô nương thực sự có tư tình.



Cố gắng kìm nén sự nhiều chuyện trong lòng, tiểu thái giám nhanh chóng chạy về chỗ ở của mình, kể lại chuyện mình vừa phát hiện cho tiểu thái giám cùng phòng nghe.



Tiểu thái giám kia lại nói với cung nữ có quan hệ tốt với mình, cung nữ nói với cung nữ, cuối cùng cũng truyền đến tai các vị chủ tử trong hậu cung, về phần các nữ nhân ở hậu cung đó nghĩ như thế nào thì không ai có thể biết hết, nhưng có thể chắc chắn rằng suy nghĩ muốn mượn sức Phượng Khương Trần của bọn họ càng thêm kiên định…



Ánh đèn mờ ảo chiếu vào hai người, giống như được bao phủ trong một lớp khăn che mặt mông lung huyễn hoặc, ngọn lửa đung đưa theo gió lay động bóng hình bọn họ lộ ra một cảm giác xa lạ mơ hồ khó có thể phát hiện.



Dưới ánh nến, khuôn mặt đẫm máu của Phượng Khương Trần trông có vẻ cực kỳ đáng sợ, ngay cả thái giám dẫn đường lúc nãy cũng hoảng hốt không thôi, nàng hơi cúi đầu, dáng vẻ cung kính, Cửu hoàng thúc đứng trước mặt nàng không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu nàng, trái tim khẽ đau nhói.



Phượng Khương Trần không quan tâm đến vết thương của mình, chỉ đứng đó, để mặc máu tươi chảy ròng ròng, cả người toát ra vẻ lạnh nhạt ngăn cách người khác đứng xa ngàn dặm, giống như khi vừa mới gặp Cửu hoàng thúc.



Cửu hoàng thúc khẽ thở dài một tiếng, còn nói mình không phải trẻ con, tình khí này thực sự rất giống một đứa trẻ.



Vết thương lớn như thế lại có thể không thèm quan tâm đến chỉ vì giận dỗi, thật đúng là ngốc nghếch đến tự tổn thương chính mình, nàng thế này bảo sao có thể khiến hắn yên tâm được?



Miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu, Phượng Khương Trần lại bướng bỉnh không nói một lời, nhưng dù sao nàng cũng không phải làm bằng sắt, không bao lâu sau cả người đã lảo đảo không vững.



Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn quyết không mở miệng nói chuyện, cắn răng, thậm chí còn không kêu đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK