Tiếc thay, Phượng Khương Trần bế quan ở nhà, không hề biết được ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nếu nàng biết có một đoàn thể như vậy tồn tại, hẳn nàng sẽ tặc lưỡi: Không ngờ sau khi về cổ đại rồi mà cũng có nhóm fan.
Thanh thế của nhóm Tạ Tam và Vương Thất rất lớn, Tô Quán lại không thể không quan tâm đến chuyện bên ngoài như Phượng Khương Trần. Sau khi nghe được lời lẽ của Vương Thất và Tạ Tam, Tô Quán giận dữ đến mức đập nát trà cụ trên bàn.
“Phượng Khương Trần, chết đến nơi rồi mà ngươi còn dám hảo huyền ư, thắng ta? Hừ, ta thật muốn xem thử ngươi lấy cái gì để thắng ta. Phượng Khương Trần, nhất định lúc đó ta phải dẫm nát ngươi dưới lòng bàn chân, khiến ngươi không còn cơ hội nào xoay người nữa!”
“Mạnh miệng thì ai chẳng làm được. Tô Quán, ngươi có thể thắng Phượng Khương Trần mấy ván đây?”
Nam Lăng Cẩm Phàm đi từ bên ngoài vào, , đứng ở cửa, nhìn những mảnh nhỏ văng đầy đất, lắc lắc đầu.
Nếu so với Phượng Khương Trần, độ tu dưỡng và khí độ của Tô Quán kém không ít hơn nửa. Mới nghe mấy lời đồn đãi thôi đã thành như vậy, nàng ta phải biết rằng lúc Phượng Khương Trần bị hắn nhục nhã, nàng ta vẫn có thể mỉm cười ứng đối. Đối mặt với ngôn ngữ độc ác của hắn, nàng ta cũng có thể bình tĩnh đối mặt, từ từ mà phản kích.
Thật ra, hắn rất tán dương Phượng Khương Trần, chỉ tiếc vì Năm Lăng Cẩm Hằng và Cửu Hoàng thúc, chắc chắn bọn họ sẽ là địch, mãi mãi không thể trở thành bằng hữu…
Tam Hoàng tử? Vì sao hắn lại ở nơi này?
Trong mắt Tô Quán hiện lên một hồi kinh hoảng, vội vã sửa sang lại y phục của bản thân. Sau khi xác định không hề thất lễ ở đâu rồi, nàng ta mới lộ ra một nụ cười khéo léo, đoan trang, tao nhã tiến lên hành lễ với Nam Lăng Cẩm Phàm như chưa có chuyện gì xảy ra vậy: “Tam Điện hạ!”
“Miễn lễ.” Nam Lăng Cẩm Phàm giấu đi sự châm chọc trong mắt, đôi con ngươi phượng hẹp dài nheo lại.
Hắn không thèm để ý những mảnh vụn dưới chân, ngồi xuống ghế chủ vị.
Từ sau khi Nam Lăng Cẩm Phàm tiến vào, nụ cười trên mặt Tô Quán chưa từng thay đổi. Nàng ta không để ý chuyện xấu hổ hiện tại chút nào, vẫy vẫy tay ra hiệu cho thị nữ thu dọn sạch sẽ.
“Để cho điện hạ chê cười rồi.” Tô Quán cũng không che dấu sai lầm của bản thân, hào phóng thừa nhận.
“Không sao, trước nay bổn cung cũng chưa từng thấy bộ dáng giận dữ này của Quán Quán, hôm nay xem như ta được mở rộng tầm mắt. Phượng Khương Trần kia thật sự đáng giận, khiến cho bậc danh môn thục nữ như Quán Quán đây cũng phải giận đến sẩy tay.” Nam Lăng Cẩm Phàm nhếch lên một nụ cười tà tứ, rất hợp với khuôn mặt trắng nõn của hắn. Đôi mắt phượng dài nhỏ trông qua tà khí mười phần, cũng cao ngạo mười phần, một bộ là đang khinh thường người khác.
Đang châm biếm ẩn ý… Tuy là Tô Quán nổi giận, nhưng nàng ta cũng không dám mặt nặng mày nhẹ với Nam Lăng Cẩm Phàm, nụ cười trên mặt cũng chẳng hề giảm đi nửa phân.
“Điện hạ, ngài đây là đang cố ý trêu chọc Quán Quán sao? Quán Quán chỉ là nhất thời thấy bực, giận dữ lắm mới sảy ta làm rơi bộ trà cụ này thôi.” Hai má Tô Quán phối hợp đỏ lên. Bộ dáng thẹn thùng này thật sự dễ dàng khiến người ta tin tưởng, rằng Tô Quán không có lòng dạ nào mà sai lầm.
Nếu Phượng Khương Trần ở đây, chắc chắn nàng sẽ la to: Cao thủ đấy! Cả đám đều là phái hành động, vậy mà mặt này cũng có thể nói hồng là hồng ngay. Tất nhiên, nếu nói trên góc độ y học, chỉ cần ngươi cúi đầu bế khí ba mươi giây, mặt sẽ đỏ lên, chỉ là Phượng Khương Trần chưa từng thử bao giờ, cũng không có định sẽ dùng.
Vẫn còn cần tới Tô Quán, Nam Lăng Cẩm Phàm rất độ lượng, không làm khó nàng ta, ngả ngớn cười đùa với Tô Quán mấy câu. Sau khi bỏ qua hết chuyện này, tuy là Tô Quán rất bất mãn với thái độ và cách nói của Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng nàng ta cũng chỉ có thể cười ứng đối.
Tô Quán còn rõ ràng hơn bất cứ ai, rằng Nam Lăng Cẩm Phàm là hạng bừa bãi tùy ý, tàn bạo tàn sát bừa bãi.