Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 372​




Trên đời nàng ghét nhất chính là cái loại này, tự bản thân mình suy nghĩ cho người khác nhưng rốt cuộc lại gây thêm phiền toái cho người ta, rõ ràng chính là Thuần Vu quận vương.







Nghe Thuần Vu quận vương nói, Phượng Khương Trần cũng đoán được những xác thị vệ chết dọc đường phỏng chừng là do tính ương ngạnh của Thuần Vu quận vương gây ra.







Nghĩ đến đây Phượng Khương Trần càng lúc càng không thích người này, chỉ có điều nghe hắn nhắc tới Cửu hoàng thúc, và với thân phận của hắn, Phượng Khương Trần cho dù không vui cũng không thể thấy chết không cứu.







Hiện tại trời cũng đã bắt đầu tối, nàng đang ngồi trên lưng ngựa, nếu nhanh chóng nỗ súng ở đây cũng không có người phát hiện…







Phượng Khương Trần giơ roi thúc ngựa, chạy về hướng ba người Thuần Vu quận vương.







“Cứu viện đến đây.” Thuần Vu quận vương nghe thầy âm thanh lập tức ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thầy Phượng Khương Trần tư thế oai hùng hiên ngang thúc ngựa chạy, vô cùng hăm hở rút súng ra bắn chết sói.







“Đoàng…đoàng…” Mặc dù Phượng Khương Trần không phải tay súng thiện xạ nhưng khá ổn nếu bắn ở khoảng cách gần, hai tiếng súng vang lên, hai con sói liền theo tiếng đó ngã xuống đất.







Mà tiếng động này cũng làm cho chim chóc trong rừng hoảng sợ, cả đàn vỗ cánh bay ra ngoài, mà hướng bẩy chim bay ra trái ngược hoàn toàn với hướng Phượng Khương Trần đi tới.







Phượng Khương Trần giống như con chim phượng hoàng bay ra từ đàn chỉm kia, những sợi lông vũ rơi xuống, Phượng Khương Trần giống như tiên nữ cưỡi hoàng hôn mà đến…







Đông Lăng Tử Thuần nhìn không chớp mắt.







Đẹp quá! Đẹp quái Phù phù… phù phù…







Đông Lăng Tử Thuần thuận tay phải, vốn kéo cánh tay trái đang bị thương, lúc này lại đặt lên ngực mình.







Hắn cảm giác như tim của mình sắp nhảy ra ngoài.







Nhất là khi Phượng Khương Trần thúc ngựa đi đến trước mặt hắn, kéo dây cương từ trên cao nhìn hắn, hắn liền có cảm giác không thể thở được.







Rõ ràng trời đã bắt đầu tối mà Đông Lăng Tử Thuần lại cảm thấy nử tử trước mặt như có vằng ngũ sắc bao quanh, làm cho hắn bị chói mắt muốn mù.







Đông Lăng Tử Thuần đứng ngơ ngác không nhúc nhích, mắt nhìn theo cử động của Phượng Khương Trần, cười ngây ngốc.







“Tên ngốc?” Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua Đông Lăng Tử Thuần sau đó không hề để ý tới hắn, quay người xuống ngựa.







Hai thị vệ biết người trước mặt là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, lập tức mặc kệ bản thân đang bị thương tiến đến nói: “Cảm ơn cô nương đã ra tay giúp đỡ.”







“Không cần khách sáo, chỉ là thuận tay thôi, hai vị đại ca, xin hỏi các người có phải là thị vệ hay hộ vệ cho Cửu hoàng thúc đi săn không?” Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn hai người, phỏng đoán vết thương trên người nàng không chữa trị cho cũng không chết được, dứt khoát giả bộ không chủ động nhắc tới.







Nàng còn đang lo lắng cho an nguy của Cửu hoàng thúc.







“Cô nương là?” Hai thị vệ đề phòng nhìn Phượng Khương Trần, tay nắm chặt đao.







“Ta là Phượng Khương Trần, con gái của Phượng tướng quân.” Phượng Khương Trần thẳng thắn nói tên, sợ đối phương không biết còn cố ý nói ra tên của Phượng phụ.







Hai thị vệ nghe xong liền cẩn thận quan sát Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần cũng thoải mái để cho bọn họ xem xét, một lúc lâu sau hai thị vệ mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Thì ra là Phượng cô nương, thất lễ rồi.”







Nói xong liền làm lễ.







“Không cần khách sáo, hai vị đại ca, Cửu hoàng thúc đang ở đâu, hắn có đang gặp nguy hiểm không?”







Nói đến chữ nguy hiểm, đôi mắt Phượng Khương Trần tối sầm vài phần, nhìn qua trông rất căng thẳng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK