Mượn thi thể dưới chân mình, vút qua một cái, Lam Cửu Khánh lại đi vào bóng đêm một lần nữa.
“Phong toả đường xuống núi.’’ Huyên Minh Kỳ không tin, dưới tình huống như vậy, Lam Cửu Khánh còn có thể chạy trốn chỉ dựa vào sức mình.
Trong lúc ra lệnh, hắn cũng đuổi theo phương hướng Lam Cửu Khánh biến mất, sau đó phát hiện hắn ta không chạy xuống núi mà là đi đến phía sau núi, nơi đó chỉ có một con đường – vách núi!
“Lam Cửu Khánh, ngươi tự tiện xông vào Huyền Tiêu cung của ta, ngươi chết chắc rồi.’’ Khi Huyên Minh Kỳ đuổi đến, Lam Cửu Khánh đang đứng bên cạnh vách núi.
“Muốn mạng của Lam Cửu Khánh ta, ngươi còn chưa đủ tư cách.’’ Thanh kiến trong tay Lam Cửu Khánh vẫn luôn nhỏ mái, trên người nồng nặc mùi máu tanh, có thể thấy hắn đã giết chết bao nhiêu người trên đường đi.’’
“Ai cũng có thể mạnh miệng mà, Lam Cửu Khánh, không cần biết ai phái ngươi đến Huyền Tiêu cung và mục đích là gì, ta chỉ cần mạng của ngươi.’’ Huyên Minh Kỳ rút kiếm xông lên, hắn tự tin mình có thể chiến đấu bất phân thắng bại với Lam Cửu Khánh, nhưng không ngờ…
Làm Cửu Khánh hoàn toàn không có ý định đánh nhau với Huyên Minh Kỳ, khi Huyên Minh Kỳ xông lên, Lam Cửu Khanh đã nghiêng người né tránh: “Huyên thiếu chủ, ta không có hứng thú chơi với ngươi, còn về phần Huyền Tiêu cung mà ngươi nói, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.’’
Nói xong, hắn liền tung người nhảy xuống vách núi…
Đây là con đường sống duy nhất của hắn!’’
Trong bóng đêm, Huyên Minh Kỳ không nhìn thấy, trong khoảnh khắc Lam Cửu Khánh nhảy xuống vực ấy, một dây móc thép lập tức bắn ra từ cánh tay của hắn, cắm vào trên vách đá, còn Lam Cửu Khánh cũng rơi xuống vách núi bên cạnh.
Sao hắn có thể tự đâm đầu vào chỗ chết.
“Cung chủ.’’ Thị vệ của Huyền Tiêu cung đuổi kịp đến thì nhìn thấy một mình Huyên Minh Kỳ đứng ở đó, Huyên Minh Kỳ cũng không nói nhiều, chỉ vào vách núi yêu cầu thị vệ đi lên kiểm tra: “Nhìn xem có người không?’’
“Vâng.’’ Bên trên vách đá chật kín người, sau một nén nhang, thị vệ trở lại: “Bẩm cung chủ, không có người.’’
Thị vệ cầm đuốc kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần, nhưng cũng không tìm thấy dấu chân của Lam Cửu Khánh.
Nhảy xuống vực chạy thoát? Ở dưới đó có con đường nào mà ta không biết sao?
Trong mắt Huyên Minh Kỳ loé lên một tia suy tư, ra lệnh cho thị vệ: “Để lại hai mươi người canh giữ ở đây, những người khác đi về.’’
“Vâng.’’
Ngày hôm sau, không đợi Phượng Khương Trần hỏi, Huyên Minh Kỳ đã kể lại chuyện thích khách xông vào Huyền Tiêu cung cho nàng và Cửu Hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng nghe, cả ba người đều biết chuyện xảy ra tối qua nên nghe Huyên Minh Kỳ nói vậy cũng không bàng hoàng gì lắm.
Cửu hoàng thúc và Vương Câm Lăng không có ý định nhúng tay vào chuyện của Huyền Tiêu cung nên cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Chỉ có Phượng Khương Trần sau khi nghe thấy thích khách là Lam Cửu Khánh, nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, há hốc miệng, nếu không phải Cửu hoàng thúc đá đá chân nàng thì có lẽ nàng vẫn chưa thể định thần lại được, nhưng dù vậy, Huyên Minh Kỳ vẫn phát hiện ra sự kỳ lạ của nàng.
“Khương Trần, có chuyện gì vậy?’’
“À… Ta chỉ đang suy nghĩ, các cơ quan bí mật và cạm bẫy bên dưới của chúng ta chặt chẽ như thế, hắn ta lên núi bằng cách nào?” Đây là một câu hỏi được đặt ra, Phượng Khương Trần tin rằng những cái bẫy của Huyền Tiêu cung đã được thiết kế vô cùng hoàn hảo, Lam Cửu Khánh không thể nào lặng lẽ xuất hiện không tiếng động thế được?