Phượng Khương Trần ăn phải một vố lỗ lớn, thân chịu đại thương, nhưng Huyên Phi cũng không khá hơn nàng là bao, ngay lúc cây roi đánh về phía Phượng Khương Trần, nàng cũng ngắm súng bắn thẳng về phía trái tim của Huyên Phi.
Bụp … Viên đạn bắn thẳng vào tim, Phượng Khương Trần nở nụ cười hài lòng, mặc dù giết một người giống mình, có chút không thích ứng được, nhưng ả ta không chết, phiền phức của Vương Cẩm Lăng sẽ không bao giờ kết thúc.
Nếu cái giá của bị thương nặng là đổi lấy cái mạng của nàng ta, vậy thì Phượng Khương Trần sẽ làm điều đó mà không chút do dự.
Nhưng…
Phốc … Nàng nghe thấy tiếng viên đạn bắn thẳng vào vị trí trái tim Huyên Phi nhưng không thấy nơi đó đổ máu, cũng không thấy nàng ta ngã xuống mà chỉ lùi lại mấy bước dưới lực tác động của viên đạn, lại lần nữa lao lên, vung roi quất còn mạnh hơn lúc trước.
Miếng hộ tâm?
Chết tiệt!
Phượng Khương Trần thầm mắng mình là ngu ngốc, ở thời hiện đại còn có áo chống đạn, đương nhiên thời cổ đại cũng có biện pháp bảo vệ tương tự như vậy, sao nàng lại quên chuyện này? Phát súng vừa rồi …
Phượng Khương Trần thở dài, đây là mạng sống của Huyên Phi chưa đến lúc kết thúc, với tốc độ và độ cao vừa rồi, nàng chỉ có thể đánh trúng tim của đối phương mà không có cách nào bắn trúng trán nàng ta được.
“Nữ nhân xấu xí, ngươi dám giết ta, vậy thì đi chết đi, Cung Huyền Tiêu sẽ không buông tha cho ngươi.” Huyên Phi huýt sáo, chỉ thấy mấy người đang đuổi theo Vương Cẩm Lăng, liền nhanh chóng lui trở về.
“Giết!” Huyên Phi điên cuồng phất roi, dẫn đầu đánh tới, Ba mươi sáu Thiên Cương nhìn dáng vẻ này của Huyên Phi, liền biết đại tiểu thư của bọn họ đã mất kiểm soát rồi, không khỏi nhìn nữ nhân trước mặt, nếu nàng ấy không chết vậy người chết chính là bọn họ.
Đại tiểu thư của Cung Huyên Tiêu chỉ có một, mà ba mươi sáu Thiên Cương bọn họ thì có vô số người, chỉ cần bọn họ chết, đương nhiên sẽ bị thay thế bởi những người khác, để tồn tại họ không thể để nữ nhân trước mặt mình sống tiếp.
“Giết!” ba mươi sáu Thiên Cương đã thấy khẩu súng trên tay Phượng Khương Trần mạnh như thế nào, cũng biết quy luật của nó, để Phượng Khương Trần bắn trúng bọn họ một lần nữa quả thật rất khó …
Bụp … Không biết đó là ai, một cước đá về phía eo của Phượng Khương Trần. Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy thân mình bị ném lên một cách nặng nề, sau đó nặng nề ngã xuống đất. cả người như rơi vào trạng thái hôn mê, nàng cảm thấy rằng mình đang nằm trên mặt đất nhưng không cách nào nhúc nhích, khẽ động đậy Phượng Khương Trần đau đớn thấu tận tâm can.
“Hít hà… A.” Phượng Khương Trần biết mình đã bị trật xương thắt lưng, nghiến răng nghiến lợi lấy khuỷu tay chống đỡ thân mình mạnh mẽ lật người, chỉ nghe thấy một tiếng lách cách, xương đang không đúng vị trí liền trở lại đúng chỗ của nó.
A … Phượng Khương Trần hét lên đau đớn, cắn mạnh đầu lưỡi, miệng nàng đầy máu tươi, những giọt mồ hôi như mưa rơi trên trán, sắc mặt tái nhợt. .
“Không được cử động!”
“Đừng nhúc nhích?” Huyên Phi sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “Ngươi là cái nữ nhân bị đánh ngu sao, còn dám nói ta đừng nhúc nhích? Ngươi là cái thá gì? Thế gian này người có thể ra lệnh cho Huyên Phí ta còn chưa có được sinh ra đâu.”
Haha … Phượng Khương Trần cử động ngón tay và bật cười trong lòng, nàng đúng là ngu ngốc ngã đến choáng váng rồi, rõ ràng cầm súng hướng đối phương nói không được cử động. Nàng thực sự ngày càng muốn sống quay trở về thế giới trước kia, nhưng …
Lời đã nói ra khỏi miệng, nàng sẽ không bao giờ thừa nhận mình nói sai, càng không thừa nhận mình đang ngẩn người, Phượng Khương Trần cằm khẽ nâng lên, cùng Huyên Phi ngạo mạn không hề giống nhau, vẻ đạm mạc trong mắt mang theo một tia thương cảm, cao ngạo không đem người để vào trong mắt.