“Mưu phản, các ngươi tụ chúng mưu phản, có nghe thấy không.”
“Đập, đập cho lão tử, ai cho các ngươi bày sạp phát cháo miễn phí, các ngươi được quan phủ cho phép chưa? Giả nhân giả nghĩa, đập hết, người nào dám phản kháng, bắt hết vào nhà lao cho ta.”
Bọn quan binh ngang ngược như thổ phỉ, họ là bách tính tay không tấc sắt, nhưng lại coi họ như quân địch mà đánh, căn bản không quan tâm sinh tử của họ.
Bịch bịch… Máu bắn tung tóe, nhiễm đỏ mắt mọi người, cũng nhiễm đỏ nền tuyết trắng…
“Dừng tay, dừng tay cho ta, các ngươi muốn làm gì.” Đồng Giác lao tới, thấy cảnh này mà đỏ mắt, xông lên trước muốn liều mạng với đám quan binh, nhưng bị Phượng Khương Trần cản lại: “Đừng đi.”
“Tiểu thư?” Đồng Giác không thể tin được lời này lại phát ra từ miệng Phượng Khương Trần, tiểu thư nhà họ ghét ác như cừu đâu? Tiểu thư nhà họ lòng đầy hiệp nghĩa đâu? Tiểu thư nhà họ quả quyết ngoan dũng đâu?
“Ngươi đi cũng vô ích, không thấy trước khi đến đám quan binh kia đã có chuẩn bị sao? Chúng ta tiến lên để làm gì? Cháo và bánh bao đều bị chúng đập rồi, chúng ta tiến lên cũng sẽ chỉ tăng thêm xung đột.” Huyên Minh Kỳ thấy Phượng Khương Trần không muốn giải thích nên lên tiếng thay nàng.
Hắn không muốn tiểu nha hoàn này hiểu lầm Phượng Khương Trần, hơn nữa, quan không đấu với binh, họ xông lên đánh nhau với quan binh, dù không sai cũng sẽ thành sai.
“Tiểu thư, nô tỳ…” Đồng Giác vừa nghe đã lập tức hiểu, vẻ mặt áy náy nhìn Phượng Khương Trần.
Mọi thứ đã bị đập hết, họ xông lên để làm gì, có thể giữ lại được gì?
Rõ ràng đám quan binh này tới gây chuyện, chúng đập xong tự nhiên sẽ đi, họ xông lên sẽ chỉ khiến đám quan binh này càng kiêu ngạo.
Phượng Khương Trần không nói gì, chỉ ngăn những người muốn va chạm với đám quan binh, nếu là lúc trước, những người này chắc chắn sẽ không coi lời nói của Phượng Khương Trần ra gì, nhưng bây giờ không giống vậy.
Phượng Khương Trần lên tiếng, dù họ không muốn nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn dừng bước, nhưng trong lòng họ rất uất.
“Phượng cô nương…” Hán tử cao chín thước nhìn cháo trắng và bánh bao tung tóe trên mặt đất mà chảy nước mắt.
“Đừng đi, đi cũng vô ích, cho chúng đập, đập xong tất sẽ đi.” Phượng Khương Trần không an ủi họ, chỉ mở miệng nói.
“Hu hu hu…” Người rơi nước mắt càng ngày càng nhiều, ai ai cũng hung ác nhìn quan binh, nhưng không ai tiến lên, ngày càng nhiều người nhìn chòng chọc cháo và bánh bao trên nền đất.
Món cháo trắng này vừa thơm vừa đặc, họ tiếc không lỡ uống một hơi hết sạch, muốn để lại mang về cho thầy u uống, bánh bao vừa to vừa mềm, rất nhiều năm rồi họ không được ăn bánh bao thơm như vậy.
“Ông trời ơi, người không muốn cho chúng con sống nữa sao.”
“Ông trời ơi, chúng con đã làm gì sai, chúng con đã làm gì sai…”
Các ngươi không sai, người sai là quan lão gia không phải lo ăn uống, chúng không hiểu mùi vị bị đói, không hiểu bị chết đói đau khổ đến nhường nào.
Phượng Khương Trần thấy bách tính không xông lên va chạm với quan binh thì thoáng yên tâm, như thế sẽ không có người bị thương.
“Đi, đưa những người đó ra ngoài.” Xoay người, không khách khí phân phó Huyên Minh Kỳ.
Bảo hắn kéo những người va chạm với quan binh quay lại, những người đó bị quan binh đánh cho đầu rơi máu chảy, máu… đã nhiễm đỏ cả bánh bao và cháo trắng trên nền đất, nhưng họ không cảm thấy đau, chết lặng lôi kéo quan binh.