Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 158
Chương 158
“Phượng tiểu thư, xin tha mạng, xin tha mạng, chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, chúng ta không dám nữa, sau này cũng không dám nữa.”
Máu chảy ra từ vết thương ở tim, bốn tên đại hán cảm giác toàn thân càng lúc càng lạnh lẽo, mà khi Phượng Khinh Trần lấy dao phẫu thuật ra, cỗ hàn ý này đã đạt tới đỉnh điểm.
“Nghe lệnh hành sự? Đúng là một lý do chính đáng, nhưng điều này thì có liên qua gì đến ta? Ta cũng có nghe lời các ngươi mà, cũng đã cho các ngươi một cơ hội để cầu xin, còn bây giờ hãy tận hưởng đi.”
Phượng Khuong Trần một cước đá người ngã xuống, đâm xuống một nhát thật mạnh làm cho dao phẫu thuật ngập trong cơ thể.
“Ặc…” Tên đại hán đau đến mức toàn thân co rút lại, toàn bộ thân thể không khống chế được vặn vẹo từ bên này qua bên kia.
“Đừng có cử động lung tung, nếu không chết trước thời hạn thì ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu đó.”
Phượng Khương Trần không có một chút từ bi, dùng con dao phẫu thuật nhẹ nhàng khẩy một cái lại có thể đem viên đạn đã bắn vào trong cơ thể lấy ra ngoài.
Phượng Khương Trần lau sạch viên đạn vừa mới lấy ra rồi đem cắt đi.
“Các ngươi cứ từ từ mà chờ chết đi.” Nàng đưa tay lia con dao phẫu thuật về chỗ cỗ họng rồi cắt một nhát, cắt đứt luôn khả năng nói chuyện của tên đại hán này, mà trong lúc nhất thời hắn vẫn chưa chết được.
“Đừng, đừng mà, Phượng tiểu thư, xin tha mạng.” Ba tên đại hán còn lại đã bị dọa cho sợ đến phát điên.
Nàng đây nào phải là một tiểu thư quan gia chứ, mà đây rõ ràng là nữ tu la, thủ đoạn tàn nhẫn, khát máu, ngay cả những tên lao đầu trong thiên lao, cũng không có bản lĩnh như thế này.
“Tha mạng? Muộn rồi, ngươi coi ta là đức mẹ Ma-ri-a sao, bị người ta đánh đập mà vẫn còn muốn nói cảm on, ta cũng không phải là không có tự trọng. Nếu như ta không có sức mạnh phản kích lại, các ngươi cũng sẽ tha cho ta không? Tắt nhiên là không.” Phượng Khương Trần hoàn toàn không hiểu chữ khách khí viết như thế nào, một đao đâm xuống, moi viên đạn ra.
Cuộc đời nàng ghét nhất là những tên nam nhân đã sử dụng bạo lực để tàn sát các thiếu nữ.
Ông trời đã cho bọn chúng sức lực mạnh hơn nữ nhân, không phải để cho các hắn dùng sức lực này để đi làm tổn thương nữ nhân, mà là dùng để bảo vệ nữ nhân, nhưng luôn có một đám bại hoại, ỷ vào võ công và sức lực của mình mà đi ức nam hiếp nữ.
Đối với những loại người như vậy, Phượng Khương pháp không có nửa phần đồng tình, thuốc gây mê dùng trên người bọn chúng đều là lãng phí.
Có một tên đại hán nhìn thấy thủ pháp của Phượng Khương Trần tàn nhẫn như vậy, biết chắc là rơi vào tay nàng cũng là chết, không bằng liều chết một trận, khi dao phẫu thuật của Phượng Khương Trần chuẩn bị đâm tới, hắn ta ra sức lao về phía Phượng Khương Trần…
Nhưng đáng tiếc, Phượng Khương Trần lại không phải là thiếu nữ ngây ngô gì, nàng đã sớm có phòng bị, nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể tránh được.
Tên hán tử này tâm phế đã bị trọng thương, lại cộng thên dược tính của thuốc kích dục đã làm cho sức lực của hắn ta suy giảm đáng kể.
“Ta rất ghét những kẻ hay phản kháng.” Phượng Khương Trần trực tiếp lấy súng ra, bắn thêm một phát vào phía sau lưng hắn ta.
Tên đại hán giống như rắn chết, giật giật một chút rồi dần dần bắt động.
Phượng Khương Trần biết rất rõ, đối phương chưa hề chết.
Nàng xuống tay cực kỳ có chừng mực, trúng điểm yếu, nhưng lại lệch đi vài phần.
Dùng thủ pháp thương tự, dùng dao phẫu thuật móc viên đạn ra, Phượng Khương Trần lại đi đến bên cạnh hai cung nữ, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Vốn dĩ không hề muốn giết các ngươi, nhưng việc các ngươi còn sống đối với ta mà nói rất phiền phức. Cho nên… kiếp sau hãy đầu thai vào một chỗ khác tốt hơn, đừng làm cung nữ nữa.”
Phượng Khương Trần đóng ánh mắt của hai cung nữ lại, lấy viên đạn ra.
Giết người, lấy đi chứng từ, trong toàn bộ quá trình này Phượng Khương Trần không hề có một chút nào gọi là không thích ứng được, hai tay nàng cũng không hề nhiễm một giọt máu nào.
Đứng giữa các thi thể, bình chân như vại, trên người lộ ra một cỗ khí tức tĩnh mịch và bình thản, thật giống như là nàng chưa từng động thủ lấy đi mạng của sáu con người này.