Võ tướng không biết nói lời hay ý đẹp, nhưng lại hơn ở giọng nói sang sảng, một tiếng gào rống đã có thể lấn áp hoàn toàn âm thanh của đám quan văn kia.
Cái gọi là nghị sự thực tế chỉ là các vị đại thần cãi cọ ầm ĩ, không ngừng tranh luận. Cãi vã trong đại điện vì ý kiến bất đồng là chuyện bình thường, Hoàng thượng mặc dù hơi đau đầu nhưng cũng không mở miệng ngăn cản, loại chuyện này không phải xảy ra lần một lần hai, hắn đã quá quen rồi.
Cửu hoàng thúc cúi đầu nhìn mũi chân, dáng vẻ lạnh nhạt bàng quan như thể người châm ngòi cho cuộc cãi vã này không phải là hắn vậy.
Một người bình tĩnh khác chính là Phượng Khương Trần đang quỳ gối trước đại điện, dáng vẻ giống hệt như một người ngoài cuộc. Trên thực tế, chủ đề tranh luận của các vị đại thần cũng lệch khỏi người Phượng Khương Trần, bây giờ đã biến thành vấn đề giáo dưỡng con cái của cả hai bên.
Quan văn cho rằng quan võ không biết dạy dỗ con cái, nuôi dưỡng chúng thành một đám đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, suốt ngày chỉ biết đánh giết, hoàn toàn không hiểu lễ nghĩ của Khổng Tử và Mạnh Tử.
Một quan võ không phục, tuỳ tiện nói: “Nếu quan văn các ngươi biết nuôi dạy con cái thì tại sao lại nuôi dưỡng thành một vị tiểu thư không biết liêm sỉ, hoang dâm với người khác khi chưa thành thân, không danh không phận sống chung với một nam nhân khác? Tại sao lại nuôi dưỡng thành một nữ tử tư thông với biểu ca nhân lúc biểu tẩu mình đang bệnh nặng?”
Không cần chỉ mặt gọi tên, tất cả mọi người đều biết hai nữ tử này, một người là Dung Thanh Thu của An Quốc Công phủ, người còn lại chính là Giang Ngọc Tú của Tấn Dương hầu.
Phe cánh quan văn nghẹn họng, khuôn mặt sưng phồng đến tím đỏ, chỉ có thể chỉ vào mũi quan võ mắng nhiếc bọn họ thốt ra những lời thô tục ô uế.
Quan võ không thèm quan tâm, bật cười ha hả, vẻ mặt đắc ý.
Khi hai nhóm người đang cãi nhau ầm ĩ thì Phượng Khương Trần cũng đã đọc xong đống tấu chương kia, nàng đã học được cách tăng tốc độ đọc, có thể đọc mọi thứ rất nhanh, nhưng…
Nhưng nàng cảm thấy thực sự mệt mỏi khi phải đọc những bài viết phồn thể không có dấu câu như thế này, vì thế tốc độ chậm hơn bình thường một chút, hơn nữa ngay cả viết tấu chương đám đại thần kia cũng phải viết những câu văn hoa mỹ sáo rỗng, nhưng trọng điểm lại chỉ có một hai câu, Phượng Khương Trần đọc đến phát ngán.
“Hoàng thượng.’’ Phượng Khương Trần sắp xếp lại đống tấu chương, hai tay giơ quá đỉnh đầu.
Rất nặng, không bao lâu sau, Phượng Khương Trần đã cảm thấy cánh tay mỏi nhử, cũng may tính kiên trì của nàng rất cao, có thể tiếp tục giữ vững được.
“Đọc xong rồi sao?’’ Giọng điệu của Hoàng thượng hoà hoãn hơn rất nhiều so với trước đó, có thể các vị đại thân kia cãi vã với nhau cũng có ích, ít nhất nỗi tức giận của Hoàng thượng đối với Phượng Khương Trần đã vơi đi rất nhiều.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ đã đọc xong rồi.’’ Hai tay dâng tấu chương bắt đầu run rẩy, Hoàng thượng cũng lười tính toán với một tiểu cô nương, lập tức bảo thái giám thu tấu chương lại, lúc này Phượng Khương Trần mới thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn quỳ trên vũng máu.
Hoàng thượng không bảo nàng đứng dậy, nàng tuyệt đối không thể đứng dậy, mặc dù nàng vào cung không phải để kêu oan nhưng cũng không thể coi thường uy quyền của Hoàng gia, chừa mặt mũi lại cho Hoàng thượng thì Hoàng thượng mới nương tay với mình, người có địa vị càng cao càng quan tâm đến thể diện của bản thân.
“Ngươi đã biết tội chưa?’’ Hoàng thượng cực kỳ hài lòng với thái độ của Phượng Khương Trần, làm một thần tử phải nên có thái độ như vậy, còn nếu khắp nơi khiêu khích uy quyền của Hoàng thượng thì cho dù hắn rộng lượng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể dung túng được.
Không phải ai cũng có phong thái giống như Lý Thế Dân, có thể bao dung với thần tử thường xuyên chỉ trích mình, hơn nữa Lý Thế Dân cũng chỉ khoan dung với Nguỵ Chinh, ngoài ra không còn bất cứ kẻ nào khác.