Nàng phải làm phẫu thuật xong trước khi hừng đông, sau đó chạy về hoàng thành. Hai ngày sau là nàng và Tô Quán phải tỉ thí, nhất định mệnh lệnh của Hoàng hậu sẽ được ban ra trong hai ngày này, nàng phải đứng chờ ở tiểu viện Tây khu đợi chiếu chỉ của Hoàng hậu, không thể để bà ta phát hiện chuyện nàng nửa đêm đi ra khỏi thành!
Tuy nhiên, dù có gấp hơn đi nữa, Phượng Khương Trần cũng sẽ không lấy sinh mệnh người bệnh ra đùa giỡn. Mặc dù động tác trên tay nàng nhanh hơn nhưng vẫn đâu vào đấy như trước. Nàng dựa vào bàn phẫu thuật, mỗi một động tác đều cố gắng làm đến tốt nhất.
Lúc đến tảng sáng, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng hoàn thành phẫu thuật nối chân, tạo ra một cái kết đẹp cho ca phẫu thuật. Sau khi để dao phẫu thuật và kẹp cầm máu lên bàn phẫu thuật rồi, lúc này Phượng Khương Trần mới bình tĩnh lại.
Nàng hít vào một hơi, xoa xao hai bàn tay và cái cổ có hơi đau nhức. Sau khi cơn đau thoáng tan đi, Phượng Khương Trần lấy bình nước muối ra, làm công tác sát trùng cho Tây Lăng Thiên Vũ, đoạn quay người lấy đồ bảo hộ ra, băng bó vết mổ lại.
May mắn cho Phượng Khương Trần, vì hiện tại này đã là đầu thu, thời tiết mát mẻ, miệng vết thương không dễ dàng bị làm cho nhiễm trùng.
Sau khi sửa sang lại một số chuyện lặt vặt khác, Phượng Khương Trần lại khởi động túi trí năng chữa bệnh, kiểm tra giúp cho Tây Lăng Thiên Vũ. Nhìn những trị số bên trên, Phượng Khương Trần gật đầu đầy hài lòng, tuyên bố thật trịnh trọng: “Giải phẫu thành công.”
Thừa dịp Tây Lăng Thiên Vũ được truyền nước biển, Phượng Khương Trần bắt đầu thu dọn sạch sẽ những gì có liên quan đến cuộc giải phẫu. Cái gì nên rửa sạch thì rửa sạch, nên vứt bỏ thì vứt bỏ. Còn mấy thứ như kính hiển vi, lau sạch được thì nàng lau sau, đoạn nàng bỏ từng thứ trở lại. Phượng Khương Trần tiếp tục lấy ra một ít thứ phải dùng từ trong túi trí năng chữa bệnh, từng cái từng cái một, miễn là thứ gì tiện để giúp cho Tây Lăng Thiên Vũ, nàng sẽ không lấy nhầm.
Sau đó, trên mặt của túi trí năng chữa bệnh hiện ra con số thể hiện giá trị y đức.
“Mười hai điểm y đức, không tồi! Tuy là không thu được tiền chữa bệnh, nhưng thêm được tới bảy y đức, vậy cũng không tính là quá mệt!” Phượng Khương Trần hài lòng đóng túi trí năng chữa bệnh lại.
Việc Tây Lăng Thiên Vũ phải truyền nước cũng không chấm dứt nhanh như vậy, Phượng Khương Trần bèn tựa vào tường, nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi lại viết hạng mục những việc cần chú ý.
Ánh lửa sáng ngời chiếu vào trên mặt của Phượng Khương Trần, khiến những đường cong lạnh lẽo trên khuôn mặt nàng trở nên nhu hòa hơn mấy phần. Chưa hết vẻ mặt Phượng Khương Trần mệt mỏi, thần sắc tái nhợt, cả người nhìn qua như vô cùng suy yếu. Nếu có thể nàng thực sự muốn tìm một bờ vai để mình dựa vào, để nàng không phải vất vả thế này nữa.
Tiếc là… trong cơn thịnh nộ, Cửu Hoàng thúc đã đánh nát tấm gương, hắn không nhìn thấy được bộ dạng kiệt sức của Phượng Khương Trần sau cuộc phẫu thuật này.
Khi thái dương từng chút một nhô lên từ đường chân trời, Tây Lăng Thiên Vũ cũng đã truyền xong nước biển. Phượng Khương Trần kiểm tra liên tục, sau khi xác định không có vấn đề, nàng mới mở cửa phòng phẫu thuật ra, đẩy Tây Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài.
Sau khi hộ vệ xung quanh nghe được động tĩnh, họ bèn xông lên trước tiên, sát khí lấp ló, vây quanh Phượng Khương Trần ở bên trong.
Vô cùng rõ ràng, sát khí của những người này là nhắm vào Phượng Khương Trần. Nếu Tây Lăng Thiên Vũ có một chút ngoài ý muốn nào, Phượng Khương Trần cũng đừng mong sống sót đi ra ngoài.
“Phượng tiểu thư.” Tám lam sam hộ vệ, tám tử y nha hoàn khách sáo tiếp đón, trực tiếp tiến lên kiểm tra tình huống của Tây Lăng Thiên Vũ. Sau khi xác định hơi thở của Tây Lăng Thiên Vũ ổn định, họ mới thu sát khí lại, đoạn xoay người kiểm tra chân trái của Tây Lăng Thiên Vũ.
“Chân của điện hạ đã ổn rồi?” Tử sam nha hoàn kinh hô. Tuy là chân giả được gắn lên cho Tây Lăng Thiên Vũ không giống với da thịt của người bình thường, nhưng tuyệt đối là bộ dạng của một đôi chân, thâm chí còn khá giống với chân thật của Tây Lăng Thiên Vũ, chỉ là chân giả kia có hơi khô và cứng hơn một chút.