Mọi người đều bình đẳng, đây là câu nói mà bề trên dùng để đánh lừa người thường, dù ở thời đại nào cũng không thể đạt được sự bình đẳng cho tất cả mọi người, đặc biệt là ở thời đại mà nàng đang sống này, bề ngoài không có bình đẳng là chuyện bình thường. đối với người bình thường hy sinh vì quyền quý là chuyện thường, chỉ cần Tây Lăng Thiên Vũ nói gì đó, hắn có thể lựa chọn cho mình rất nhiều tay chân.
Cái nàng lo lắng là về về sự đào thải sau phẫu thuật và kỹ thuật phẫu thuật, nàng không thể thực hiện cấy ghép một mình, môi trường phòng mổ ở đây không thể đáp ứng yêu cầu của nàng. Có quá nhiều bệnh nhân nhiễm trùng chết sau khi phẫu thuật, và nàng không thể chấp nhận rủi ro.
Bên cạnh đó, các nguyên tắc y tế và lương tâm của nàng khiến nàng không thể nối tứ chi của người được, ngay cả khi đối phương có sẵn sàng làm như vậy.
Nàng là thầy thuốc chứ không phải đồ tể, hủy hoại một người chỉ để cứu một người, thì thà rằng không cứu, trước khi chết mọi người thực sự bình đẳng, không thể tước đi sức khỏe của một người mà thay đổi sức khỏe của người khác, đây không phải là điều một thầy thuốc nên làm.
cho nên Phượng Khương Trần liền từ chối kế hoạch trị liệu này, hiện tại chỉ còn lại một phương pháp trị liệu đó…
Nàng, sẽ không làm cho Cửu Hoàng thúc thất vọng!
Phượng Khương Trần cẩn thận mang giày và tất vào cho Tây Lăng Thiên Vũ, không có nửa điểm chán ghét cùng kỳ thị, và tự nhiên đặt chân của Tây Lăng Thiên Vũ trở lại chỗ cũ mà hoàn toàn không có một chút ngượng ngùng.
Đối với một thầy thuốc mà nói, điều này là vô cùng bình thường, mặc dù loại công việc này hầu hết thời gian là do y tá làm, Phượng Khương Trần đã quen với chiến trường mà không có sự hỗ trợ của y tá, và nàng cũng không cảm thấy tự mình làm thì sẽ có cái gì chuyện gì không ổn.
Nhưng với nàng là chuyện bình thường, còn với người khác thì không.
Bùm bùm…
Tây Lăng Thiên Vũ bất động, đầu óc trống rỗng, như có một lực mạnh bất ngờ ập đến, lập tức nhấn chìm lý trí và xoa dịu trái tim lạnh giá của hắn.
Giờ phút này, trong mắt Tây Lăng Thiên Vũ không còn ai khác, chỉ có Phượng Khương Trần, cũng chỉ có dáng vẻ Phượng Khương Trần vẻ mặt bình tĩnh, đi giày và tất cho hắn.
Nhiều năm trôi qua, người giúp việc ngày nào cũng rửa chân, đi giày, cùng tất cho hắn nhưng chưa lần nào khiến anh cảm thấy rung động như thế này, cảm giác rất không chân thực.
Kể từ khi chiếc chân này bị phế bỏ, đây là lần đầu tiên có người nhìn hắn bằng con mắt của một người bình thường, lần đầu tiên có người không tỏ ra ghê tởm và sợ hãi vì căn bệnh ở chân của hắn, và lần đầu tiên có người đi giày và tất cho hắn theo cách bình thường. Thay vì thận trọng, hay ngoài ý muốn mà hoảng sợ.
Phượng Khương Trần… Thực sự rất khác biệt.
“Khụ khụ…”
Phượng Khương Trần trở về sau khi đã rửa đôi tay sạch sẽ, Tây Lăng Thiên Vũ vẫn còn chưa bình phục, để Cửu Hoàng thúc phải nhắc nhở, may mà Phượng Khương Trần ngoài cú sốc ban đầu không còn có khác thường nào khác, nếu không hắn nhất định sẽ tức hộc máu mà chết.
“Ta sơ ý rồi.”
Tây Lăng Thiên Vũ cười một cách hào phóng sau khi nhận được lời cảnh cáo từ Cửu Hoàng thúc, mặc dù cho rằng Phượng Khương Trần là người đặc biệt, nhưng hắn sẽ không vì Phượng Khương Trần mà trở mặt với Cửu Hoàng thúc.
Tính mạng của hắn là do Cửu Hoàng thúc ban cho, hắn sẽ không quên.
Ánh mắt của hai người so đo qua lại, Phượng Khương Trần cũng không biết, nàng lau khô tay, quay đầu nói với Tây Lăng Thiên Vũ: “Nhị hoàng tử, chân trái của người bị vật nặng đánh gãy, thầy thuốc đã xử lý không đúng cách, thế nên tất cả vùng thịt ở phía sau bắp chân đều bị teo và hoại tử, trừ khi thần tiên Đại La còn sống, nếu không bàn chân trái của người sẽ không thể mọc lại được.”