Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 555
“Phượng đại phu, chúc ngươi vừa xuất quân đã thắng lợi vẻ vang.” Dao Hân công chúa ưu nhã xoay người ngồi trên khán đài, rất có tư thế xem kịch vui.
Phượng Khương Trần hướng hoàng thượng chào một cái, lúc lui xuống ngừng trước mặt Dao Hân công chúa một lúc: “Nhất định không phụ lời chúc của công chúa, ta nhất định phải có Hãn Huyết Bảo Mã này.”
“Bổn cung chúc ngươi đạt được ước muốn.”
Phượng Khương Trần cười không nói.
“Phượng Khương Trần, cố gắng lên!” Lúc đi ngang qua Trác Đông Minh, Trác Đông Minh giơ giơ nắm đấm lên với nàng, Phượng Khương Trần gật đầu, không hề có chút sợ hãi.
“Phượng Khương Trần, cố gắng lên!” Trên đài quan sát nhìn dáng vẻ ung dung vào sân của Phượng Khương Trần cũng thoáng tìm về chút lòng tin, giơ nắm đấm hô to.
Phu nhân và các cô nương trước mặt vừa nghe cũng hô theo: “Phượng Khương Trần, cố gắng lên!”
Phượng Khương Trần còn chưa khai chiến, nhưng hiện trường đã vô cùng nóng, kể cả những người trước kia dù có không thích Phượng Khương Trần bao nhiêu thì giờ khắc này cũng nhao nhao cổ vũ cho nàng, hy vọng nàng có thể thắng.
Phải biết rằng, nếu Phượng Khương Trần thua trận này, chính là thua đôi tay nàng.
Con người luôn có lòng đồng tình với kẻ yếu, bây giờ trong mắt mọi người, Phượng Khương Trần chính là người yếu.
Đáng tiếc, Khương Trần không để trong mắt mấy lời hú hét này.
“Không nhìn ra, Phượng Khương Trần rất được lòng người.” Đông Lăng Tử Thuần dương dương đắc ý làm như những người này đang la hét vì hắn.
Đông Lăng Tử Lãng lại không để ý, ngẩng đầu nhìn trời.
“Phượng Khương Trần, mời!” Thị vệ mở cánh cửa sắt đặc chế ra, thả Phượng Khương Trần vào sân thuần ngựa.
“Vào sân rồi, Phượng Khương Trần vào sân rồi.”
Âm thanh cực lớn khiến Phượng Khương Trần giật mình.
Vào sân thì vào sân, gọi hồn à, thuần ngựa có thể không vào sân sao, thật là một đám ngu ngốc.
“Các ngươi nói xem, con ngựa kia có đá chết Phượng Khương Trần không, tuy nói thị vệ ở ngoài sân thuần ngựa, nhưng sân thuần ngựa lớn như vậy, lỡ như Phượng Khương Trần ngã ngựa, thị vệ không cứu kịp, vậy không phải bị ngựa giết chết sao.” Một công tử mặc thanh sam hơi lo lắng nói, lập tức được mọi người phụ họa.
Ha… Mấy người này thực sự suy nghĩ nhiều rồi.
Phượng Khương Trần lười để ý tạp âm bên tai, trong khoảnh khắc vào sân, trong mắt nàng cũng chỉ có Hãn Huyết Bảo Mã đang chạy loạn, thận trọng quan sát tình trạng của nó, tính toán vận tốc của nó.
Có lẽ con ngựa này đang tìm đường ra, ngoại trừ lúc mới vào sân, sau một hồi chạy như điên, tiếp đó tốc độ không còn nhanh nữa, chí ít Phượng Khương Trần nghĩ nếu mình chạy nhanh một chút, có thể sẽ đuổi kịp nó.
Lần thứ ba Hãn Huyết Bảo Mã chạy ngang qua người Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần lờ mờ có thể tính ra được vận tốc và cả lộ trình của nó.
Con ngựa này đang thử, thử chạy ra khỏi lộ tuyến, một vòng lại một vòng muốn xông ra khỏi hàng rào, đáng tiếc hàng rào này được đặc chế, nếu con ngựa này có thể chạy ra ngoài thì thật vui.
“Phượng Khương Trần đang làm gì vậy? Không sẽ định đứng đó đợi con ngựa hoang này chạy mệt? Con ngựa này có thể chạy liên tục ba ngày ba đêm đấy, nàng ta muốn đợi tới khi nào?” Một lúc lâu rồi mà Phượng Khương Trần vẫn bất động khiến mọi người không thể hiểu nổi.
Đồng tình thì đồng tình, nhưng tâm lý xem náo nhiệt khiến bọn họ rất bất mãn không khí bình tĩnh trên sân.
Lúc này, trong sân, Hãn Huyết Bảo Mã lại chạy tới chỗ Phượng Khương Trần, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng động, bước nhanh chạy vào mé trong, giữ khoảng cách một mét với ngựa.
Phượng Khương Trần chạy theo ngựa hoang, nó nhanh Phượng Khương Trần nhanh, nó chậm Phượng Khương Trần chậm!