“Làm sao vậy? Vết thương có đau không?” Phượng Khương Trần nóng lòng chờ đợi, ánh mắt đảo qua, nàng đoán vết thương của Lam Cửu Khánh quá nghiêm trọng nên không thể ra tay. Phượng Khương Trần ném mảnh vải trắng dính máu sang một bên và cúi người xuống, bắt đầu cởi quần cho Lam Cửu Khánh.
Thật là, công việc của y tá mà cũng phải làm.
Phượng Khương Trần cúi đầu nghiên cứu đai lưng, thật lâu sau mới cởi ra, lòng nàng vốn đang nghĩ kéo quần xuống xử lý vết thương, không phát hiện Lam Cửu Khánh lại hợp tác bất ngờ, cũng không phát hiện dưới lớp mặt nạ kia, hai gò má đã đỏ ửng.
Phượng Khương Trần không cần cởi hết quần của hắn ra, miễn lộ ra chỗ vết thương là được, Phượng Khương Trần giữ lưng Lam Cửu Khánh ở giữa, ra hiệu cho Lam Cửu Khánh động đậy một chút, Lam Cửu Khánh cũng phối hợp một cách lạ thường, đợi đến khi hắn phản ứng kịp thì chiếc quần đã di chuyển đến phần quan trọng của phần dưới cơ thể, và tất cả những gì không nên thấy bên dưới đã bị lộ ra ngoài.
Lần đầu tiên, Lam Cửu Khánh cảm thấy băng bó vết thương thật sự rất mệt mỏi, bởi vì vết thương cách thân dưới rất gần, cổ tay của Phượng Khương Trần chắc chắn sẽ chạm vào hạ bộ của hắn, sau đó…
Lam Cửu Khánh phát hiện chính mình rất không thành thực mà xuất hiện phản ứng.
Ầm… Lam Cửu Khánh xấu hổ đến mức hận không thể vén quần lên rời khỏi, nhưng Phượng Khương Trần vẫn luôn không có phản ứng gì, càng không phát hiện ra sự khác thường của hắn, nàng rất tập trung băng bó vết thương cho hắn.
Đầu tiên Phượng Khương Trần dùng nước nóng lau sạch máu quanh vết thương, chỉ chừa lại phần vết thương gớm ghiếc, sau đó lấy ra một cây kim rất nhỏ từ trong hộp thuốc, châm lên người hắn.
Sau khi kim đâm xuống, Phượng Khương Trần tiếp tục khử trùng vết thương và khâu vết thương, hắn không cảm thấy đau đớn gì, cây kim đi đi lại lại trên cơ thể hắn, hắn chỉ cảm thấy tê dại như thể bị kiến cắn. Hắn cảm thấy như có một con kiến đang cắn trong tim mình, ngứa ngáy, có một sự thôi thúc muốn áp đảo Phượng Khương Trần…
Lam Cửu Khánh thầm thở dài, xoa dịu sự bồn chồn trong người.
Bởi vì Phượng Khương Trần quá tập trung, sự chú ý của Lam Cửu Khánh cũng dời sang nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Khương Trần, quả thật đẹp đến nỗi làm Lam Cửu Khánh không thể dời mắt một lúc lâu.
Hắn thích nhìn dáng vẻ Phượng Khương Trần chăm sóc với bệnh nhân, lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng hết lần này đến lần khác cứ mang theo lòng trắc ẩn và xót thương, có lẽ chính nàng cũng không biết điều đó.
Một Phượng Khương Trần như thế làm hắn ngắm mãi cũng không chán.
Sau đó, hắn nhìn rồi lại nhìn, Lam Cửu Khánh mới phát hiện bi kịch của chính mình.
Sau khi Phượng Khương Trần khâu vết thương xong, nàng đứng dậy đi đến hộp giải phẫu lấy thuốc mỡ bôi bên ngoài da và băng để băng bó, khi rụt cổ tay lại đúng lúc đụng phải Lam Cửu Khánh.
Nhiệt độ cao bất thường làm cho Phượng Khương Trần phải dừng lại nửa giây, sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Phượng Khương Trần bình tĩnh thu tay lại: “Xin lỗi, ngoài ý muốn.”
Rất có điềm!
Ánh mắt Phượng Trương Trần bình tĩnh, ung dung quay người giống như không có chuyện gì xảy ra.
Ầm… Lam Cửu Khánh chỉ cảm thấy máu chảy ngược khắp người, sóng lớn trên mặt vừa rút đi lại ập đến, lần này còn kinh khủng hơn trước. Cho dù làm cách nào cũng không thể giúp Lam Cửu Khánh điều chỉnh lại nhịp thở và trấn tĩnh tinh thần lại, hơi thở ngày càng trở nên lộn xộn. …
Phượng Khương Trần nhận thuốc, nhanh chóng bôi thuốc và băng bó cho Lam Cửu Khánh, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Lam Cửu Khánh sẽ xấu hổ vì điều này, hắn phải biết rằng nàng bây giờ là một đại phu, trước mặt đại phu, bệnh nhân không có gì đáng nói. Điều quan trọng nhất là Lam Cửu Khánh không thể hiện bất cứ điều gì, nếu phải thực sự có cái gì đó, chính nàng mới nên là người thẹn thùng.