“Có lời này của phu nhân Khương Trần yên tâm rồi.” Mặc dù Phượng Khương Trần còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng rất cảm kích sự ủng hộ của phủ Ninh quốc công. Lúc đầu, nàng cũng chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của một bác sĩ không hơn không kém, nhưng không ngờ nhận được sự giúp đỡ không lường trước được.
Trước khi đi, Tấn Dương Hầu phu nhân thì thầm vào tai Phượng Khương Trần: Đại tiểu thư nhà họ Ôn đã thành thân được ba năm và không có việc gì phải làm. Ba ngày sau, đại tiểu thư nhà họ Ôn sẽ đến diện kiến bà ở phủ Tấn Dương Hầu.
Những lời phía sau Tấn Dương Hầu phu nhân không có nói, nhưng Phượng Khương Trần hiểu rằng đây cũng coi như là Tấn Dương Hầu phu nhân đang giúp đỡ mình, nhà họ Ôn không phải là thế gia đứng đầu như Vương Tạ, nhưng trong thế gia đứng thứ hai nhà họ Ôn xem như cũng có tiếng nói.
“Đa tạ.” Phượng Khương Trần nhận lấy tình cảm của đối phương, lúc này đây, nàng thực sự cần những quan hệ này.
Sau khi tiễn ba người Ninh quốc công phu nhân, Phượng Khương Trần nhìn đôi tay cứng đờ của mình.
Hóa ra không biết từ bao giờ nàng đã dùng đôi bàn tay của mình để nắm lấy nhiều sự quyền quý như vậy.
Trước đây, khi còn ở trong bệnh viện quân đội, Phượng Khương Trần đã nhìn thấy nhiều người dùng y thuật để leo lên các quan chức quân sự cấp cao, cũng nhìn thấy các y tá ở nhiều bệnh viện lấy lòng bệnh nhân và người nhà của họ, lúc đó y thuật chỉ trở thành phương tiện, loại phương tiện để tìm kiếm một tương lai tươi sáng hơn.
Khi đó, vốn dĩ nàng không biết phải thích ứng thế nào, cộng thêm việc nàng vẫn còn trẻ, không thể chữa khỏi bệnh cho quân chủ, nên từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng y thuật để xây dựng mối quan hệ. Thêm vào đó nàng xây dựng mối quan hệ để làm gì, một mình nàng có thể lo đủ ăn cho cả nhà.
Lúc đó nàng đang ở trong bệnh viện quân đội, chỉ biết một người là trung tá không quân trẻ tuổi đã bay trên không hơn ba trăm giờ trong ba năm, là thanh niên kiệt xuất nhất căn cứ bay không quân, được mệnh danh là ngôi sao mới của lực lượng Không quân.
Anh ta phải đến bệnh viện vài tháng một lần để phục hồi sức khỏe, bởi vì anh ta lớn lên rất đẹp trai, cho dù không nghe nói anh ta có bối cảnh gì cũng vẫn có một đám nữ bác sĩ và y tá trẻ chen vào. Có điều người đó lạnh lùng tàn nhẫn, không ít các nữ bác sĩ và y tá đều đã bị khiển trách từ chỗ anh ta.
Khi mới đến bệnh viện, nàng đã trở thành kẻ thù chung của các nữ bác sĩ và y tá vì quá lạnh nhạt cộng với ngoại hình xinh đẹp.
Nhớ lại, tình bạn của bọn họ cũng khá vui vẻ, gần như dính lấy nhau. Lúc đó Phượng Khương Trần chưa ra chiến trường, nàng cũng không biết đánh nhau, nàng đã khuất phục đối phương hoàn toàn bằng cách dựa vào thuốc trong tay nàng, để người xuống, trực tiếp bóp dưới thân, ra lệnh cho đối phương phối hợp một chút, nếu không sẽ thủ tiêu hắn.
Nhưng không ngờ sau trận này lại trở thành bằng hữu, vốn dĩ Phượng Khương Trần không có tâm tư gì với người đó. Vốn nghĩ rằng bọn họ có thể trở thành bằng hữu cả đời này nhưng không ngờ nửa năm sau mẹ của đối phương lại tìm đến cửa.
Phu nhân của tổng tham mưu trưởng quân khu nào đó đã rất khách khí nói cho nàng biết con trai bà ta sẽ không cưới một người con gái không cha không mẹ. Nếu chỉ là chơi đùa bà ta sẽ không quản con trai của mình, chỉ có điều bảo nàng chú ý một chút đừng đùa với lửa.
Sau này, việc nàng rời khỏi bệnh viện quân khu ít nhiều có liên quan đến vụ việc này, nàng luôn rất rõ ràng về thân phận của mình, biết nên làm gì và không nên làm gì.
Nàng chỉ muốn là một người phụ nữ bình thường, không bồng bột hay khô khan, không tranh giành hay đấu đá. Nhưng tại sao nó lại khó đến vậy?