Nên động thủ!
“Người, người, người,…” Vương Cẩm Lăng chỉ vào bóng lưng của Cửu hoàng thúc, ngón tay run rẩy.
Không phải Cửu hoàng thúc mắc bệnh thích sạch sẽ sao, đang xảy ra chuyện gì vậy, mắt hắn hỏng rồi sao?
Dụi dụi con mắt, liên tục xác định, chén trà kia lại phóng tới chỗ ngồi lúc trước của Cửu hoàng thúc, Vương Cẩm Lăng có thể khẳng định mình không có nhìn lầm.
Thế là, hình tượng công tử quyền quý lại một lần nữa không còn sót lại chút gì, Vương Cẩm Lăng không biết mình rời khỏi Quan Chiến đài như thế nào, chỉ biết là cảnh tượng này của hôm nay đã kích động hắn rất sâu.
Quan hệ giữa Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần trở nên tốt như vậy từ lúc nào? Chẳng lẽ đã có gì đó giữa hai người này lúc mà hắn không biết sao?
Vương Cẩm Lăng chợt lắc đầu, dẹp cái suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi não, muốn bắt đầu một cuộc chiến thật sự, hắn không thể rối loạn đầu trận chiến được.
Trận đại chiến này tuy chỉ là diễn tập nhưng cũng đủ chân thật, thám tử không có cách nào tới gần Huyền Tiêu cung, chỉ có thể bằng âm thanh là mùi máu tươi còn vương lại trên chiến trường để kết luận về tình huống thảm khốc của trận chiến này, lúc nghe thấy binh mã của Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng xông lên Huyền Tiêu cung, có ít người không kiềm chế được.
“Tướng quân, có binh sĩ của Đông Lăng ở phía trước mở đường, chúng ta thừa cơ theo sau, có thể giảm bớt thương vong.” Toàn bộ Tây Lăng nghe được tin tức về trận chiến phía trước thì oàn thân đều sôi trào, hận không thể xuống dưới đánh một trận.
“Đúng vậy, tướng quân, càng kéo dài, chờ đến khi đối phương sửa xong những cạm bẫy kia thì đến không kịp.” Lại một phó tướng tiến lên khuyên bảo.
Suy nghĩ của bọn hắn đúng, nhưng mà… Tướng quân ngồi ở giữa lại ngồi im không nhúc nhích, mặc cho người bên cạnh khuyên như thế nào đều không có ý định xuất binh, mãi đến khi lính liên lạc đến bẩm báo.
“Báo… Bẩm tướng quân, Đông Lăngvà Nam Lăng đã ra quân xuất phát.”
Tướng quân nghe xong, lập tức đứng lên: “Hạ lệnh, xuất phát!”
“Rõ.” Vị phó tướng khuyên bảo nghe xong thì lập tức tinh thần phấn chấn, đồng thời trên mặt lộ ra ánh sáng sùng bái.
Ban đầu, tướng quân phải chờ người của Đông Lăng và Nam Lăng ở cùng một chỗ, dù sao thì ba bên liên thủ cũng mạnh hơn là đơn độc chiến đấu.
Người hầu gọi Phượng Khương Trần đi, cũng bởi vì nhận được tin tức liên quân của Tam quốc đang lao tới Huyền Tiêu cung…
Lời gửi độc giả: Các ngươi không nhìn ta đi… Sau này nửa đêm không có chương mới, quá muộn, đối với tất cả mọi người đều không tốt, ta cũng gánh không được, canh ba vào ban ngày, ta cố gắng có thể là sẽ cho ra chương mới trước mười giờ.
Phượng Khương Trần vội vàng bị gọi trở về liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy mấy vị đại lão cơ quan nói liên quân Tam quốc đánh tới, Phượng Khương Trần không hề hoảng sợ.
“Nếu người ta đã chạy tới cửa, vậy thì đánh đi.” Đây không phải chuyện đã sớm nằm trong dự tính sao, có gì mà hoảng sợ.
Tướng lĩnh của Tam quốc không nhân cơ hội này để kiếm lợi ích, Phượng Khương Trần còn hoài nghi bọn họ có phải bị ngựa đá rồi hay không.
Người ngoài như nàng còn hiểu, lúc này này bọn hắn chỉ cần nhắm sức lực đến một việc là san bằng Huyền Tiêu cung, Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đã mở đường, bọn hắn còn có cái gì phải sợ.
“Cứ như vậy mà đánh sao?” Râu ria mấy vị đại lão then chốt vểnh hết lên, không hài lòng với giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ của Phượng Khương Trần.