Vân Tiêu gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn cũng không ngây ngốc mà hỏi vì sao Thôi Hạo Đình không cần liên hệ người nhà ký đơn đồng ý, hắn biết mà…
Phượng Khương Trần không muốn lấy từ hắn cái gì, nhưng nàng lại lấy một thứ gì đó từ Thôi Hạo Đình.
Chữa bệnh cho Thôi Hạo Đình như một ván cược, nhưng đối với hắn thì không phải, Phượng Khương Trần có chữa bệnh cho hắn hay không, tất cả quyết định đều nằm trong tay hắn.
Sau khi Vân Tiêu xem xong, phát hiện có một điều quan trọng mà không thấy Phượng Khương Trần viết lên , vì thế hắn hỏi: “Khương Trần, phí chữa bệnh ngươi muốn là bao nhiêu? Trước khi phẫu thuật ta chắc là vẫn nên hỏi cho rõ ràng, tránh cho đến khi phẫu thuật xong ta lại trả không nổi.” Vân Tiêu phát huy thói quen hài hước của hắn, sử dụng phương thức không gây xấu hổ này để đặt vấn đề.
Đối với mấy thủ tục phẫu thuật này hắn cũng không còn xa lạ nữa, có quan hệ với thương nhân nên hắn biết rõ việc hoàn thành mấy thủ tục này trước quan trọng như thế nào.
“Phí chữa bệnh thì nói sau, không cần nóng vội, dù sao thì bệnh của ngươi cũng cần phải kiểm tra thêm một lần nữa, chờ kiểm tra xong rồi chúng ta hẵng thương lượng, ngươi yên tâm, cho dù ta có cần gì từ Vân gia cũng sẽ không lấy bệnh của ngươi làm điều kiện uy hiếp đâu, phí chữa bệnh của ta chỉ là tiền thôi.” Phượng Khương Trần tuyệt đối sẽ không nhắc đến cái chết trước mặt Vân Tiêu, nàng không muốn cho hắn hi vọng rồi lại đả kích hắn.
Vân Tiêu cười cười, không nói thêm gì nữa, Phượng Khương Trần là một người thông minh, hắn tin Phượng Khương Trần sẽ không ngu ngốc lấy bệnh tình của hắn ra mà lợi dụng làm điểm yếu, nếu không thì…
Nàng muốn sống, cũng không thể hưởng thụ được cuộc sống đó.
Giao tiếp với người thông minh bao giờ cũng nhanh gọn dễ dàng, cho dù có liên quan đến lợi ích nhưng cả hai đều biết giới hạn ở đâu, sẽ không ra giá cao ngất trời, dựa vào chuyện của Thôi Hạo Đình và Vương Cẩm Lăng, Vân Tiêu biết Phượng Khương Trần là người thật sự thông minh.
Nếu không Vương Cẩm Lăng cũng sẽ không qua lại thân thiết với nàng ta như vậy, Hạo Đình cũng sẽ không liên tục nhắc tới Phượng Khương Trần khi nói chuyện như thế, đâu có chuyện chỉ một nữ nhân mà có thể thuyết phục được cả hai vị công tử nhà Thôi Vương, từ đó có thể thấy được nữ nhân này không hề đơn giản chút nào.
Vân Tiêu cất đi tờ giấy Phượng Khương Trần đã viết, nghĩ đến việc trước đó Tôn Tư Hành nói chuyện với nàng, lập tức hỏi: “Khương Trần, ta nghe nói ngày mai ngươi muốn đi khám bệnh miễn phí, chỉ dựa vào ngươi và Tư Hành chắc sẽ quá bận rộn, Tư Hành còn phải để ý tới Hạo Đình, chỉ một mình ngươi thì hơi khó khăn.
Như vậy đi, ta sẽ phái thêm mấy vị thầy thuốc khám tại chỗ từ hiệu thuốc bắc của Vân gia tới cho ngươi, tuy y thuật của bọn họ không bằng ngươi nhưng vẫn có thể xem mấy bệnh cảm thông thường, ngoài ra nếu ngươi cần những dược liệu gì chỉ cần nói ra, người của hiệu thuốc bắc Vân gia sẽ đưa tới cho ngươi, phi sử dụng dược liệu chúng ta có thể thanh toán sau.” Đây là Vân Tiêu, người am hiểu tình ý cao thông, không cần Phượng Khương Trần nói ra đã chuẩn bị chu toàn hết thảy.
Phượng Khương Trần không thể không thừa nhận: “Ngươi đúng là một nam nhân biết cách làm cho người ta thoải mái.”
Lúc nói chuyện với hắn chỉ cần không mang tâm tư xấu thì tất cả đều sẽ rất thuận lợi, bởi vì… Hắn là Vân Tiêu, là một thương nhân trời sinh, sẽ vì lợi lớn mà chịu lỗ nhỏ.
Nàng chữa bệnh miễn phí sử dụng dược liệu của Vân gia, dược liệu của Vân gia lại mang về tiếng tốt, đây là kiểu nước dâng thì thuyền cũng lên.
“Vinh hạnh của ta.” Vân Tiêu xoa xoa cằm tỏ vẻ cảm ơn, nhưng trong lòng lại hơi ảm đạm.
Đây là điểm khác biệt giữa hắn và Vương Cẩm Lăng, nguyên tắc làm việc của hắn là khiến cả đôi bên đều thoải mái, sẽ không vì một chút phiền phức mà lấy làm quan trọng hóa.
Nhưng Vương Cẩm Lăng lại không như thế, cùng một loại chuyện, hắn làm lợi cho người ta thì là khôn ngoan, nhưng đối với người nhà họ Vương thì làm lợi cho người ta chính là ban ơn, đối phương sẽ mang ơn đối với Vương Cẩm Lăng, bởi vì Vương Cẩm Lăng là đại công tử Vương gia, là một nam nhân trời sinh ra đã được người ta chú ý.