Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Chương 353​




“Thì tất nhiên là vì họ muốn gặp Cửu Hoàng thúc rồi! Sau đó họ còn được ngồi chung một xe với Cửu Hoàng thúc nữa!” Bộ dang Vương Thúc nhìn nàng trông ngu ngốc thật sự.







“Như vậy cũng được à? Cửu Hoàng thúc không dễ nói chuyện như vậy, hơn nữa hình như cuộc gặp này chỉ đơn giản là trùng hợp thôi?” Phượng Khương Trần cũng không tin Cửu Hoàng thúc sẽ tốt bụng như thế, Dù sao loại chuyện này, cũng đúng là “khả ngộ vô cầu.”







“Tuy là khả năng rất thấp, nhưng cũng đáng để thử một lần! Ngươi không biết máy thiên kim đó lúc điên thì dọa người đến mức nào đâu! Ngươi cứ nhìn đi, đợi đại ca ta hồi phủ rồi, chắc chắn lễ vật nhà ta thu được có thể chát đầy cả hai viện!” Tuy là lắc đầu thở dài, nhưng mặt Vương Thất cũng toàn đắc ý.







“Đó là chuyện tốt!” Nhìn Vương Cẩm Lăng đang bị một đám người vây quanh, bộ dạng Phượng Khương Trần hệt như đang mừng cho vinh quang người khác.







Nàng chỉ biết, rằng mắt của Vương Cẩm Lăng rất đẹp, chắc chắn còn chói mắt hơn cả ánh trăng, quả nhiên nàng đã không nhìn lầm.







Nghĩ đến việc chính nàng là người đã chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng, nàng cũng cảm thầy thành công.







“Đừng nhìn nữa, có nhìn thì Đại ca ta cũng không thành của ngươi đâu! Đi thôi, đi thôi, chúng ta cùng đi vào viện đi, Bách Thảo Viên này được xây dựng kỳ công, chứa đầy danh hoa thiên hạ, quả là đáng để chiêm ngưỡng! Hôm nay ngươi nỗi bật quá đáng, có thể nói đã phạm vào tối ky của thi hội. Nếu đằng sau ngươi có một gia tộc cường đại thì không sao, nhưng ngươi cố tình lại lẻ loi một mình, chắc chắn sẽ bị người khác xa lánh. Đợi lát nữa người ta vào hết rồi, ngươi cũng đừng bắt chuyện với ai cả. Ta sẽ đưa ngươi đi ngắm cảnh, tuy là mùa này không có hoa mẫu đơn, nhưng những loài hoa khác cũng đủ đẹp!”







“Được!” Phượng Khương Trần vui vẻ đồng ý.







“Nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng quá, có đại ca ta giúp ngươi chấp bút rồi, chắc chắn thủ thi hôm nay ngươi làm ra sẽ lưu truyền khắp nơi. Vương gia lại giúp thêm một chút nữa, chắc chắn cái danh tài nữ của ngươi sẽ nổi khắp hoàng thành. Đến lúc đó, xem còn có kẻ nào dám dèm pha chuyện trước kia của ngươi nữa!” Vương Thắt ra hiệu cho Phượng Khương Trần đi theo hắn về phía trước.







“Tài nữ, ta không đảm đương nổi!” Nàng nói thật lòng.







“Ngươi không cần lo những chuyện đó. Dù sao tài danh cũng đẹp đẽ hơn cường danh trước đó của ngươi!” Vương Thất giận dữ bảo.







Không ngờ Phượng Khương Trần này lại biết một mảnh hảo tâm của hắn trở thành lòng lang dạ thú .







“Tài danh thì lại thế nào? Mỹ danh thi lại làm sao? Chỉ là thứ phù du mà thôi, đâu cần phải để ý!” Phượng Khương Trần lại mỉm cười, không cho là đúng. Nàng và Vương Thắt, hai người cùng bước vào trong Bách Thảo Viên.







Hai người đang chuẩn bị tìm cơ hội tránh khỏi mọi người, lại không ngờ…







Có một loại người, chính nàng ta không chiếm được phần tốt, vậy cũng không muốn khiến người khác tốt đẹp.







Bước vào Bách Thảo Viên, sự chú ý của mọi người đã dời từ người Phượng Khương Trần lên Vương Cẩm Lăng. Một đám vây quanh Vương Cẩm Lăng, nhưng khi Ôn gia tiểu thư kia vừa ngẩng lên, lại nhìn thấy Phượng Khương Trần và Vương Thất đang thủ thỉ với nhau, vẻ mặt đang vui vẻ lập tức cứng lại.







Thi hội đông đúc như nước chảy, lúc này hẳn mọi người cũng bước vào Hồi Văn Các, luận phẩm rượu, thuận tiện tuyển ra người đứng đầu của ngày hôm nay. Ngay lúc mọi người chuẩn bị bước vào Hồi Văn Các, Ôn gia tiểu thư vẫn không biết xấu hồ bảo: “Hôm nay Phượng Khương Trần là người đến muộn, theo quy củ của thi hội là phải phạt, không phải ban nãy mọi người cũng bảo phạt rượu phạt thi sao?”







Lời của nàng vừa dứt thì mọi người cũng ngừng lại, có mấy phần tử thích gây chuyện cũng la lên: “Đúng đúng đúng, phải phạt! Phải phạt! Thi hội tổ chức nhiều lần như vậy, trước nay chưa từng có ai đến muộn.







Phạt thi, phạt thi, phạt nàng ngẫu hứng viết một thủ thi!”







Ôn tiểu thư thấy cảm xúc mọi người lên cao, khóe miệng khẽ nhếch, nói với Vương Cẩm Lăng: “Đại công tử, tất cả mọi người nói phạt, ngươi xem…”







“Đến muộn là nên phạt, miễn cho nàng luôn không nhớ giờ giấc!” Vương Cẩm Lăng lại cười bản, trong giọng nói là sự thân thích và cưng chiều vô độ, mọi người không thể không nhận ra, có máy kẻ mới gây sự ban nãy có phần bắt an, lặng lẽ lui về phía sau.







Bọn họ cũng không dám đắc tội Đại công tử.







Ôn tiểu thư cắn cắn môi, áp chế sự chua xót trong lòng: “.”Nếu Đại công tử cũng mở miệng rồi, vậy Phượng tiểu thử, ngươi cũng không thể chối từ đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK