“Đánh cược. Không phải ta và Tô Quán so tài sao? Đến lúc đó, ở hoàng thành nhất định sẽ có người mở sòng đặt cược. Thay vì để người khác mở, chi bằng chúng ta tự mình làm.” Tròng mắt đen của Phượng Khương Trần lóe lên ánh sáng cao thâm khó đoán, tạo nên một sự tương phản rõ nét so với vẻ mặt bình tĩnh của nàng.
Tô Vân Thanh run lên, nhận thấy Phượng Khương Trần như vậy thật có khí thế, yếu ớt hỏi một câu: “Ngươi có thể kiểm soát được thắng thua sao?”
Tô Vân Thanh vẫn chưa quên khi đó có người mở ván đánh cược, cược Phượng Khương Trần có thể chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng hay không, Phượng Khương Trần đã nhân cơ hội ra sức kiếm một khoản tiền.
“Không thể.” Không phải Phượng Khương Trần không có tự tin, mà là cho dù nàng thắng thì đã sao, tiền kiếm được cũng không nhiều.
“Nếu đã không thể, thì mở ván cược làm gì. Nếu tỷ lệ chắc chắn trong ván cược không cao, nói không chừng sẽ còn thua thiệt. Lần trước mở ván đánh cược, làm nhà cái, cược ngươi có thể chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng hay không, đã thua thiệt đến mức bán nhi tử, bán nữ nhi rồi.”
Tô gia tham gia vào tất cả các loại hình kinh doanh kiếm tiền. Tất nhiên, họ cũng tham gia vào đánh cược. Tuy nhiên, lấy chuyện của Phượng Khương Trần ra để đánh cược là quá mạo hiểm, Tô Vân Thanh không dám liều lĩnh.
Phượng Khương Trần hé miệng cười một tiếng, ánh mắt di chuyển, lóe lên một tia sáng mê hoặc lòng người: “Nếu ta đã muốn làm nhà cái mở ván đánh cược, nhất định sẽ kiếm lời ổn định mà không thua lỗ.”
Trải qua chuyện lần trước, Phượng Khương Trần cũng hiểu rõ hơn một chút về sòng bạc ở Đông Lăng.
Các loại đánh cược đều có, nhưng chỉ có một số mánh khóe. Thông thường đều là thua và thắng, chỉ có tỷ lệ thắng cược là không giống nhau mà thôi.
Chẳng hạn như, nàng và Tô Quán so tài, nhà cái mở ván đánh cược và nếu người đánh cược mua nàng thắng hoặc mua Tô Quán thắng, nhiều nhất tỷ lệ cược đã có sự thay đổi. Nhưng theo quan điểm của Phượng Khương Trần, sự thay đổi này hoàn toàn không đủ kích thích, hay đúng hơn là chưa kích thích đến độ buộc nàng phải đến đánh cược.
Cho dù tỷ lệ thắng cược của nhà cái có cao đến đâu, cũng chỉ một ăn hai mươi, vậy thì nhà cái có thể nhận được bao nhiêu với một lần đặt cược, hoàn toàn không có độ kích thích và độ điên cuồng trong ván cược.
Đánh cược là phải làm cho tất cả các tay cờ bạc đều điên cuồng lên, như vậy nhà cái mới có thể kiếm nhiều tiền, mà muốn làm cho các tay cờ bạc điên lên thì phải tăng tỷ lệ cược, nhưng nếu tỷ lệ cược quá cao, nhà cái sẽ thua lỗ.
Nàng và Tô Quán so tài có tám ván đấu… đợi đã, tám ván?
Phượng Khương Trần cau mày, ngay sau đó thoáng mỉm cười.
Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao cuộc so tài lại diễn ra theo số chẵn. Thì ra khi cuộc so tài giữa nàng và Tô Quán còn chưa bắt đầu đã người muốn lợi dụng cuộc so tài của bọn họ để kiếm tiền. Quả nhiên lợi hại, đáng tiếc lại gặp phải nàng, chỉ có thể coi như đối phương xui xẻo.
Lúc này, Nam Lăng Cẩm Phàm đang cùng thủ hạ vạch ra kế hoạch, làm thế nào lợi dụng ván cược giữa Tô Quán và Phượng Khương Trần để kiếm được chi phí quân sự từ Đông Lăng, đột nhiên lạnh cả người, mơ hồ có linh cảm không lành. Nhưng một người vô cùng tự tin như hắn, cũng không coi trọng vấn đề này, tiếp tục thảo luận về chuyện đánh cược.
Trục lợi là bản tính của doanh nhân, có trăm phần trăm lợi nhuận thì bọn họ có thể liều lĩnh bất chấp tất cả mà làm. Nghe Phượng Khương Trần nói kiếm lời ổn định mà không thua lỗ, Tô Vân Thanh cũng nghiêm túc hẳn lên: “Làm thế nào để kiếm được món hời ổn định mà không bị thua lỗ?”
“Rất đơn giản, đó chính là chúng ta gia tăng mục đặt cược lên, không giới hạn thắng, thua hay hòa, mà là đặt cược xem Tô Quán có thể thắng được ta bao nhiêu ván đấu, hoặc là ta có thể thắng được Tô Quán bao nhiêu ván đấu. Một lượng bạc rót vào có thể mua thêm, người đặt cược có thể lấy đi một nửa của toàn bộ số tiền đã đặt cược và họ sẽ được chia tiền đặc cược theo tỷ lệ đã đặt cược.”