Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1321

Cấm vệ quân bắt người không thành, ngược lại còn phải sửa cửa cho Phượng Khương Trần nàng. Chuyện này truyền đi thì mặt mũi Hoàng thượng cũng vứt sạch.

“Phượng cô nương, có chừng mực thôi, bất kính với Thánh thượng chính là tội chết.”

“Đại nhân, bất kính với Tiên hoàng và Thánh Mẫn Hoàng hậu chính là tội lớn diệt cửu tộc.” Ai mà không biết chụp mũ, thời gian mười năm cải cách văn hoá đã xuất hiện bao nhiêu cao thủ chụp mũ rồi.

“Cô nương…” Thống lĩnh Cấm vệ quân không có cách nào bình tĩnh được, tay phải để trên chuôi đao, dường như muốn rút đao ra.

Chẳng biết từ lúc nào Trác Đông Minh cũng mang một cái ghế, đặt ở bên cạnh Phượng Khương Trần, ngồi xuống bịch một cái, vẻ mặt vô tội nói: “Ui, ở đây có chuyện gì thế? Không phải nói là muốn sửa cửa sao? Làm việc nhanh lên đi! Ai nấy cứ ngẩn ra làm gì? Kéo dài nữa cẩn thận Hoàng thượng hỏi tội các ngươi.”

Giọng Trác Đông Minh lớn, một tiếng thét này không chỉ làm cho các Cấm vệ quân choáng váng mà những người tìm hiểu tin tức ở bên ngoài cũng nghe thấy.

Cái gì? Cấm vệ quân bắt người không thành, còn phải sửa cửa cho Phượng Khương Trần, cái này…

Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh người bên phe Cửu Hoàng thúc đã sớm chuẩn bị, Cửu Hoàng thúc vốn không sụp đổ.

Phượng Khương Trần là nữ nhân của Cửu Hoàng thúc, đồng thời cũng là đồng minh số một của Cửu Hoàng thúc. Khi Cửu Hoàng thúc không có mặt thì nhất cử nhất động của Phương Khương Trần đại diện cho Cửu Hoàng thúc và thế lực sau lưng hắn.

Sự cố chấp của Phượng Khương Trần chính là một tín hiệu nói cho mọi người biết Cửu Hoàng thúc không hề sụp đổ.

Có vài hạ nhân giống như được tưới máu gà vậy, co cẳng chạy về phía quý phủ của mình. Chủ vinh thì bộc quý, chỉ có chủ tử nhà mình tốt thì những người làm hạ nhân như bọn họ mới có thể oai phong lẫm liệt, làm mưa làm gió.

Họ phải nhanh chóng nói cho lão gia biết tin tức này, để tránh việc lão gia đứng sai phe.

Vội vàng nói tin tức này cho đại nhân biết, thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của Phượng Khương Trần thì chắc chắn Cửu Hoàng thúc sẽ không có chuyện.



Có người vui vẻ có người buồn rầu, có người dò la tin tức trong tối, cũng có không ít người lộ ra vẻ mặt sầu lo.

Những hạ nhân này cũng rất thông suốt. Chủ tử nhà mình và Cửu Hoàng thúc đã nói rõ không hợp nhau rồi, Cửu Hoàng thúc không ngã thì chủ tử nhà bọn họ sẽ gặp xui xẻo.

Đương nhiên số đông vẫn là những người ung dung thờ ơ. Bởi vì bọn họ cũng không biết chủ tử nhà mình rốt cuộc là người phe nào, chí ít chủ tử bọn họ không có gây khó dễ Cửu Hoàng thúc ở mặt ngoài hay là có quan hệ tốt với Cửu Hoàng thúc.

Cho dù như thế nào, sự cố chấp của Phượng Khương Trần chính là một loại tín hiệu, xoay chuyển cục diện bất lợi cho Cửu Hoàng thúc.

Trong tiếng thét lớn của Trác Đông Minh, sau khi trả đũa xong, Thống lĩnh Cấm vệ quân biết, hôm nay hắn không sửa xong cửa nhà cho Phượng Khương Trần thì đừng hòng đi.

“Đi mua hai cánh cửa mới.” Dù cực kỳ không muốn nhưng Thống lĩnh Cấm vệ quân vẫn phải hạ lệnh.

Muốn hắn sửa cửa là không thể, việc này quá mất mặt Hoàng thượng rồi. Hắn nghĩ đến biện pháp thoả hiệp là thay hai cánh cửa mới cho Phượng Khương Trần.

“Sớm làm như vậy thì không phải là không có chuyện gì rồi sao.” Phượng Khương Trần đang đứng nói chuyện mà không đau lưng. Thống lĩnh Cấm vệ quân quả thực là tức điên, âm thầm thề, sau này phàm là việc có liên quan đến Phượng Khương Trần thì hắn không nhận cái nào.
Chương 1322

Đập một cánh cửa của Phượng Khương Trần sẽ phải bồi thường, vậy nếu đốt nhà của Phượng Khương Trần thì sao? Chẳng lẽ phải xây cho nàng một tòa nhà mới, thêm vào đó là đốt nhà của mình sao?

Đinh đoong… Thống lĩnh đại nhân hiểu ra rồi!

Lính quèn đi mua cửa rồi, trong nửa giờ cũng không quay về ngay được. Thống lĩnh Cấm vệ quân thật sự không dám nán lại ở tiểu viện khu Tây quá lâu, bèn tức giận nói: “Phượng cô nương, ty chức để lại vài người lắp cửa cho người, người xem như vậy được không?”

Tất cả người cũng đã điều ra rồi, có thể thấy Thống lĩnh đại nhân này sợ Phượng Khương Trần bao nhiêu.

“Không được, ngộ ngỡ cửa mua về không thích hợp thì ta tìm ai đây? Nếu như đại nhân đứng mỏi rồi, ta mang ghế cho ngài. Dù sao cũng đã nán lại lâu như vậy thì thêm khoảng nửa giờ nữa cũng không sao.” Phượng Khương Trần không cần nghĩ đã từ chối.

Giỡn chơi, nàng đã phách lối kiêu căng đến nước này thì nhiều thêm chút ít cũng như nhau.

“Phượng cô nương…”

“Đại nhân đừng nóng lòng. Nếu như sốt ruột thì có thể phái một người vào cung phục chỉ với Hoàng thượng trước. Đông Lăng ta lấy hiếu trị thiên hạ, ta nghĩ Hoàng thượng sẽ hiểu.” Phượng Khương Trần quơ quơ trâm phượng trên tay, lấy Tiên hoàng đè người.

Thống lĩnh Cấm vệ quân lập tức cúi gằm xuống, không dám nói nhiều nữa, đứng ở cửa nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần.

Trước đây sao hắn không phát hiện ra Phượng Khương Trần đáng ghét như vậy, đây cũng là nữ nhân sao? Đây mà là nữ nhân ư?

Nữ nhân cố chấp ngang ngược như vậy, ai lấy phải nàng thì người đó xui xẻo!

Cùng lúc đó, lính liên lạc cưỡi ngựa đưa tin lượn quanh nửa ngày xong, cuối cùng đi vào đúng đường chạy về phía hoàng thành, bẩm báo với Hoàng thượng về dị tượng sấm sét đột nhiên xảy ra và sự bất an của bách tính…

Một lát sau, lính quèn đã mua được cửa. Dưới sự giám sát của Phượng Khinh Trần, Cấm vệ quân bỏ đao và thương xuống, cởi áo giáp ra, nhổ nước miếng, chà xát đôi tay một cái rồi đổi sang nghề mộc.

Cấm vệ quân rất giỏi bắt người và giết người, nhưng bảo bọn họ lắp cửa, sửa cửa thì đúng là làm khó bọn họ. Đám người phải dốc hết sức mới dỡ được cánh cửa bị phá xuống, đồng thời dùng hết sức lực từ thuở mới sinh ra thì mới lắp được hai cánh cửa mới vào, nhưng mà…

“Lệch rồi!” Phượng Khinh Trần bới móc.

“Đừng lên trên nữa!” Phượng Khinh Trần tiếp tục bất mãn.

“Cửa nhà ngươi có kẽ hở lớn như vậy không?” Phượng Khinh Trần tức giận nói.

“Làm gì có ai để cửa nhà không đối xứng như vậy? Cửa như thế có thể đóng lại được ư? Các ngươi đang tạo điều kiện cho bọn ăn trộm, chê người hầu hộ vệ của ta quá nhàn đúng không?” Không phải Phượng Khinh Trần bắt bẻ, sự thật là những người này không biết lắp, thiếu một cái dây buộc.

Cấm vệ quân không còn cách nào phải gỡ lên gỡ xuống. Đám Cấm vệ quân vênh váo tự đắc ngày thường, lúc này lại ngoan như tôn tử khiến cho mấy tên thảm tử ở ngoài cửa kinh ngạc đến mức hồi lâu vẫn không khép được miệng.

“Đám này là Cấm vệ quân sao? Có phải đám này là cấm vệ quân không? Chọc mù mắt ông đi, ông đây hoa mắt rồi.”

“Lại dám dạy dỗ Cấm vệ quân như là tôn tử thế này, đây còn là nữ nhân sao? Đừng làm mù mắt ông đây.”

“Nữ nhân này chính là Phượng Khinh Trần sao? Lúc trước ở cửa Phượng phủ thấy nàng bị một đám nha hoàn chặn lại đến mức không có đường đi, bây giờ… giàu như vậy, còn nha hoàn nào dám chặn đường nàng không?”
Chương 1323

Phượng Khinh Trần mặc kệ Cấm vệ quân tức giận bao nhiêu, đám thám tử bên ngoài nói nàng như thế nào, mãi đến khi vừa lòng mới gật đầu, đồng ý cho bọn họ rời đi. Tất nhiên lúc đi không quên nhắc Thống lĩnh Cấm vệ quân mang cánh cửa bị hỏng đi.

Thống lĩnh Cấm vệ quân đi được hai bước lại quay đầu mang cửa hỏng đi, cũng không dám nói một câu nào, thuận theo ý Phượng Khinh Trần bọn họ mới có thể quay về thuận lợi, bằng không chịu dằn vặt chỉ có bản thân mình.

Cấm vệ quân mang theo cửa bị phá hỏng chạy ra khỏi tiểu viện phía Tây với tốc độ trước nay chưa từng có.

“Phượng Khinh Trần, thái thái quá soái.” Tay Trác Đông Minh chống cằm, khuỷu tay đặt trên ghế, vẻ mặt sùng bái nhìn Phượng Khinh Trần.

“Ta là nữ nhân, nói soái không thích hợp, ngươi có thể nói ta có mị lực.” Phượng Khinh Trần tao nhã đứng dậy đi vào trong phòng, ý bảo Trác Đông Minh cũng đi vào, nàng có chuyện muốn nói rõ với Trác Đông Minh.

Xác định trong phòng không có người, Phượng Khinh Trần lấy một tờ giấy từ ống tay áo ra, nói: “Thế tử gia, nếu không có chuyện khác thì thay ta gom đủ đồ ghi trên đây, bí mật hành động, đừng để bị người khác phát hiện. Đồ vật gom đủ thì đưa tới Phượng Phủ vừa mới xây xong.”

“Đây là cái gì? Ngươi muốn mấy thứ này làm gì?” Trác Đông Minh nhìn mấy loại đồ vật như than củi, lưu huỳnh được viết trên giấy thì khó hiểu không rõ.

“Suỵt!” Phượng Khinh Trần đặt ngón trỏ lên môi, cúi người về phía trước, ghé vào tai Trác Đông Minh: “Đồ để giết người, đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói cho người khác biết. Việc này chỉ có hai chúng ta biết, tin ta, ta làm chỉ vì cứu Cửu Hoàng thúc.”

Có một số thứ nàng không muốn dùng nhưng không thể không dùng được, không tạo ra sự hỗn loạn lón thì sao có thể ép Hoàng thượng thả người chứ?

Phượng Khinh Trần nén cảm giác bất an xuống, chuyện đã tới bước này, nàng chỉ có thể giảm tiêu chuẩn của mình, chỉ cần những đồ vật gây hại này không dùng với bá tánh vô tội là tốt rồi.

Chiến trường vô tình, không phải ngươi chết thì là ta sống. Nàng không thể quá mềm lòng, mềm lòng thì nàng không thể gánh nổi hậu quả, nàng thà giết người khác chứ không thể để người mình chết được.

Trác Đông Minh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phượng Khinh Trần thì cũng cẩn thận hơn. Sau khi lặng lẽ nhớ kỹ những vật ghi trên giấy và số lượng thì lấy hộp quẹt ra thiêu hủy ngay trước mặt Phượng Khinh Trần: “Ngoại trừ ta và ngươi sẽ không có người thứ ba biết.” Nói cách khác, cho dù là gia gia của hắn, hắn cũng sẽ không nói.

Quả thực lời hứa này của Trác Đông Minh đúng là đủ nặng.

“Đa tạ Thế tử gia, lát nữa ta mời ngươi uống rượu. Đầu năm ta có cất mười vò rượu hoa đào, tuy rằng chỉ mới cất một năm nhưng hương vị cũng đủ rồi. Lát nữa đào lên hai người chúng ta cùng uống một chén.” Phượng Khinh Trần không khách khí cũng không coi đó là chuyện đương nhiên, dùng cách này để biểu đạt lòng biết ơn của mình.

Điều đó tức là nàng biết ơn sự giúp đỡ của Trác Đông Minh lại còn không hoàn toàn coi Trác Đông Minh là người ngoài.

Muốn kéo gần quan hệ của hai người thì biện pháp tốt nhất chính là nhờ đối phương giúp một việc không lớn cũng không nhỏ, nợ đối phương một ân tình, lại có thêm một bí mật chung.

“Được, hai người chúng ta, không thêm ai khác, Cẩm Lăng cũng không được.” Trác Đông Minh hưng phấn đồng ý, sau khi thấy Phượng Khinh Trần gật đầu thì càng mừng đến mức mặt mày hồng hào lên.

“Ha ha ha… Được rồi, ta muốn uống xong cả mười vò rượu này rồi kể lại cho Cẩm Lăng để hắn hâm mộ ta đến chết.”

Phượng Khinh Trần chỉ cười mà không nói. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sau khi Trác Đông Minh đồng ý giúp đỡ, chân mày Phượng Khinh Trần giãn ra không ít.
Tuy rằng nàng tin tưởng Cửu Hoàng thúc, nhưng xảy ra chuyện như vậy nàng không thể không lo lắng, chỉ là… Có quá nhiều người nhìn chằm chằm nàng trong bóng tối, nàng không thể biểu hiện sự nôn nóng và bất an ra ngoài, chỉ bày ra vẻ nước chảy mây trôi, tỏ vẻ đã nắm được đại cục, chỉ có như vậy mới có thể trấn an lòng người, mới có thể giữ cho thế lực Cửu Hoàng thúc vất vả lập nên không bị sụp đổ.

Vào lúc này, nhất cử nhất động của nàng đều đại diện cho Cửu Hoàng thúc. Nếu nàng luống cuống, rối loạn thì những người khác càng sẽ hoảng loạn, đến lúc đó Cửu Hoàng thúc mới thật sự gặp nguy hiểm.

Bất kể thế nào, nàng cũng không thể làm hại đến Cửu Hoàng thúc trong lúc nguy hiểm!

Sau khi Thống lĩnh Cấm vệ quân trở lại hoàng cung thì thấp thỏm bất an kể lại chuyện đã xảy ra ở tiểu viện phía Tây. Hắn kể kỹ càng tỉ mỉ, cũng thỉnh tội với Hoàng thượng vì bọn họ không thể bắt được Phượng Khinh Trần.

Vốn tưởng Hoàng thượng sẽ giận dữ, nhưng không ngờ từ đầu tới cuối Hoàng thượng chẳng nói một câu nào. Đợi sau khi hắn báo cáo xong thì Hoàng thượng bảo hắn lui ra.

Thống lĩnh Cấm vệ quân còn tưởng mình nghe lầm, mãi đến khi thái giám trong điện nhắc nhở mới nơm nớp lo sợ đứng lên, hai chân mềm oặt, cũng không dám đứng lại lâu mà đi thẳng ra ngoài cửa. Hắn nhìn bầu trời bao la mà mạnh mẽ thở hắt ra một hơi.

Hôm nay trời thật xanh!

Thống lĩnh Cấm vệ quân đi rồi, Hoàng thượng vẫy tay bảo thái giám lui xuống, đại điện chỉ còn lại một mình Hoàng thượng.

Một mình Hoàng thượng lẻ loi trên long ỷ, vẻ mặt vặn vẹo, hai mắt trợn trừng lớn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như đang cực kỳ gắng sức khắc chế lửa giận của mình.

Hắn hận, hắn oán, hắn là vua nhưng lại có thứ hắn không chiếm được.

“A… ” Hoàng thượng nổi giận gầm lên một tiếng, không kiềm chế nữa mà mạnh tay quét hết tấu

“Đông Lăng quốc mẫu, Đông Lăng quốc mẫu, hay cho câu Đông Lăng quốc mẫu. Phụ hoàng, người thật bất công, đúng là làm tan nát trái tim người khác mà. Trong mắt người ngoại trừ mẹ con bọn họ thì không nhìn thấy những người khác nữa sao? Trẫm cũng là con của người, mẫu thân trẫm cũng là phi tử của người, nhưng từ trước đến nay trong mắt người lại chẳng có hai mẹ con trẫm. Mẫu thân tên kia là Đông Lăng quốc mẫu, vậy mẫu thân của trẫm là cái gì? Trên tay hắn có trâm phượng hoàng của Đông Lăng quốc mẫu, Hoàng hậu của trẫm có cái gì? Phụ hoàng, trẫm mới là Hoàng thượng của Đông Lăng, mẫu thân của trẫm mới là Đông Lăng quốc mẫu, Hoàng hậu của trẫm mới là Đông Lăng quốc mẫu! Hắn chẳng là gì cả, chẳng là cái thá gì… Phụ hoàng, trẫm không cam lòng, trẫm không cam lòng…”

Tức giận mắng chửi xong, trong đại điện vang lên tiếng đùng đùng bang bang. Toàn bộ thái giám và cung nữ ở ngoài điện co rụt lại, hận bản thân mình sao lại không có lỗ tai, như vậy có thể không nghe thấy tiếng lòng của Đế vương rồi.

Đáng tiếc… Những cung nữ và thái giám này chắc chắn sẽ phải gặp xui xẻo, Hoàng thượng đang từ trong cơn thịnh nộ khôi phục lại như cũ, sửa sang y phục hỗn độn, uy nghi tôn quý, bước đi mạnh mẽ uy nghiêm ra ngoài, không nhìn ra một chút dấu vết nổi giận nào.

Đám thái giám và cung nữ nhẹ nhàng thở ra, lại không biết Hoàng thượng vừa ra tới cửa cung đã ra mệnh lệnh với thái giám bên cạnh: “Xử tử toàn bộ cung nữ, thái giám và thị vệ canh gác ở điện Thái Hòa hôm nay.”

“Nô tài tuân chỉ.” Đại thái giám bên cạnh hoàng thượng gật đầu, đợi khi Hoàng thượng đi rồi mới lau mồ hôi một phen.

Cũng may Hoàng thượng không hạ lệnh xử tử hắn, thoát được một kiếp, đang chuẩn bị hạ lệnh xử tử cả một điện cung nữ, thái giám, thị vệ thì nghe thấy tiếng kêu chói tai của tiểu thái giám…

“Báo… Tin khẩn cấp tám trăm dặm, tin khẩn cấp tám trăm dặm!”
Chương 1325
Tám trăm dặm khẩn cấp!
Đông Lăng quốc thái dân an, trừ một số cuộc chiến nhỏ ở biên giới ra, chút xô xát bên ngoài, thì cũng không có quân tình gì lớn và khẩn cấp, căn bản không phải dùng cái gì mà tám trăm dặm khẩn cấp.
Bây giờ nhiên xuất hiện cấp báo tám trăm dặm khẩn cấp, chắc chắn là chuyện lớn. Đại Thái giám không dám chậm trễ, bất chấp người đương trị ở điện Thái Hòa, bước từng bước chạy ra ngoài, tiếp nhận văn kiện khẩn cấp trong tay tiểu thái giám. Vừa mở ra đọc, sắc mặt ông ta mặt đại biến, không nói hai lời, xoay người liền đuổi theo Hoàng thượng.
Trước không nói việc này khiến cho dân chúng phẫn nộ và khủng hoảng, là tâm phúc của Hoàng thượng, ông ta biết rõ những nơi này có ý nghĩa gì với Hoàng thượng.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!” Đại Thám giám chạy như cha ruột chết đến nơi, nghiêng ngả lảo đảo quỳ gối trước mặt Hoàng thượng, dâng lên văn kiện khẩn cấp bằng hai tay.
“Hoang mang rối loạn như vậy còn ra thể thống gì, trình lên đi!” Hoàng thượng quát lớn một tiếng, trên mặt không có vẻ gì, nhưng bên tai lại hơi hoảng loạn.
Sao bây giờ lại có tám trăm dặm khẩn cấp, đã có chuyện gì xảy ra? Không lẽ Nam Lăng sắp đánh đến nơi rồi? Cũng không phải, không có tên phần tử hiếu chiến là Nam Lăng Cẩm Phàm kia, Nam Lăng không có lá gan dám khởi binh.
“Hoàng thượng, thỉnh xem qua.” Thái giám vội vã đi lên, mở văn kiện khẩn cấp ra. Hoàng thượng vừa đọc thì mặt đen ngay. Biểu cảm hiện tại của ông ta còn phẫn nộ hơn khi biết cây phượng thoa trên đầu Phượng Khương Trần kia là vật do tiên hoàng ban tặng.
Vô liêm sỉ!
“Ban sơn, Li sơn, Tiêu sơn, Côn sơn, Tùng sơn, thiên lôi cái gì, cái gì mà ông trời bất mãn? Chỉ là bọn giả thần giả quỷ, chẳng trách lúc bắt ngươi bỏ tù sáng nay, ngươi chẳng sợ chút nào, ra là ngươi đã có chuẩn bị từ sớm. Cửu đệ của trầm, thủ đoạn hay lắm, tính kế hay lắm. Trẫm thật sự ngạc nhiên vì điều ngươi đã làm!”
Một tiếng ầm vang lên, Hoàng thượng đánh một quyền vào bàn án, khiến cho tất cả tấu sớ và bài trí trên án đều rung lên, máu bắt đầu nhỏ giọt từ trên tay ông ta xuống sổ sách. Đại Thám giám sợ đến mức cũng không dám thở mạnh, sợ nếu Hoàng thượng giận hơn nữa, sẽ giết ông ta.
“Đông Lăng Vũ Cửu, ngươi hay lắm, ngươi hay lắm! Trẫm sẽ không chịu thua, lại càng không dễ ngừng tay như vậy, chúng ta cùng chờ!”
Bốp… Phiến gỗ được dùng làm bìa của văn kiện khẩn cấp, bị Hoàng thượng bóp nát, Đại Thái giám cũng hệt như lá khô trong gió, lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng xanh mét mặt. “Rầm” một tiếng, ông ta quỳ rạp xuống đất: “Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận ạ!”
“Bớt giận, trẫm phải bớt giận như thế nào? Khinh người quá đáng! Mẫu tử Đông Lăng Vũ Cửu khinh người quá đáng! Đừng quên trẫm mới là Hoàng thượng, trẫm mới là cửu ngũ chí tôn!”
“Hắn, sao hắn dám, sao hắn dám…”
Sau khi Hoàng thượng nói xong câu đó, ông ta bèn ngã ngồi xuống long ỷ, hệt như đã dùng hết tất cả sức lực trên người vậy, cả người nháy mắt già đi thêm mười tuổi, không còn chút uy nghi hăng hái kiếm chỉ giang sơn trên triều đình sáng nay.
Mấy ngọn núi này xảy ra chuyện lớn, chúng không chỉ dao động dân tâm, mà còn làm hỏng hết nơi ông ta an nghỉ trăm năm sau, bảo Hoàng thường có thể chấp nhận như thế nào được?
Nếu chỉ là một ngọn núi thôi, ông ta có thể tự an ủi bản thân, nói là trùng hợp, nhưng đến năm ngọn núi gặp chuyện không may, hắn còn có thể coi đó là trùng hợp hay sao? Đây rõ ràng là sự khiêu khích của Đông Lăng Vũ Cửu!
Đại Thái giám không dám lắm mồm thêm nữa, vẫn quỳ trên mặt đất không nhúc nhích. Một lần quỳ này quỳ đến hai canh giờ, hai chân của Đại Thám giám run lên, không còn cảm giác. Cuối cùng, ông ta không chịu nổi nữa, ngồi hết cả người xuống đất, đợi Hoàng thượng hạ lửa giận xuống.
Chương 1326
Trong điện một mảnh tối đen. Không có mệnh lệnh của Hoàng thượng, cung nữ cũng không dám tiến vào thắp đèn. Trong bóng đêm, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của Hoàng thượng, nhưng từ trong tiếng hít thở gấp gáp kia của Hoàng thượng, họ có thể đoán ra được, rằng Hoàng thận giận dữ không hề nhẹ.
Ngay đúng lúc Đại Thái giám cho là nếu Hoàng thượng cứ tiếp tục như vậy, đêm nay ông ta phải ở lại trong này với Hoàng thượng rồi, thì cuối cùng Hoàng thượng mở miệng: “Phái người đi thăm dò xem vì sao mấy ngọn núi này nổ tung. Còn nữa, cho người đi theo dõi Trấn Quốc Công phủ.”
Đã không nghe thấy sự khác thường trong giọng nói này nữa, hệt như người vừa mới hoảng hốt ban nãy không phải ông ta – cuối cùng Hoàng thượng cũng đã khôi phục ý chí chiến đấu.
“Nô tài tuân chỉ.” Đại Thái giám lắc lắc người đứng lên, máy móc chống tay để dựng hai chân lên rồi dùng ý chí mạnh mẽ để tự đỡ bản thân ra ngoài. Sau khi ra khỏi cung điện, cuối cùng ông ta cũng không trụ nổi nữa, “ầm” một cái, chân ông ta mềm nhũn, Đại Thái giám quỳ rạp xuống đất.
Có tiểu Thái giám tinh mắt vội vã tiến lên đỡ Đại Thám giám đứng dậy, muốn giúp hắn một chút, nhưng lại bị vẫy lui. Sau khi được tiểu Thái giám đỡ dậy, Đại Thái giám quyết đoán đi truyền đạt mệnh lệnh của Hoàng thượng.
Vì Trấn Quốc Công phủ không làm tốt một chuyện của Lý Tưởng, nên bị Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, hơn nữa trước đó nơi này còn bị Trác Đông Minh tra ra câu chuyện tử sĩ, thành ra họa vô đơn chí. Gần đây đám người trong Trấn Quốc Công phủ đều mang cái đuôi theo mà hành xử, bây giờ xem ra Trấn Quốc Công phủ lại không hay ho rồi.
Cùng lúc khiến cho năm ngọn núi bị nổ tung, hơn nữa còn ngụy trang là do sấm sét làm, thì trừ Chấn Thiên Lôi ra, Hoàng thượng không nghĩ ra còn thứ gì làm được nữa.
Nếu là Chấn Thiên Lôi, vậy ai đó đến nói với trẫm đi, rằng Chấn Thiên Lôi trong tay Cửu Hoàng thúc là ở đâu ra?
“Cửu đệ, ngươi còn mạnh hơn trong tưởng tượng của trẫm. Không trừ được ngươi, sao trẫm có thể an tâm, con trai của trẫm sao có thể ngồi yên ổn trên ngôi Hoàng đế?” Hoàng thượng cúi đầu. Trong bóng đêm, ông ta nhìn chăm chú vào hai tay mình.
Hai tay này đã dính đầy máu của những người thân ruột thịt nhất, ông ta cũng không ngại dính thêm nữa.
Đông Lăng Vũ Cửu, ông ta nên diệt trừ đứa con thứ chín chết tiệt này của tiên đế từ sớm!
Hoàng thượng im lặng nửa khắc trong điện, mãi đến khi nhìn ra là không có gì bất thường nữa, ông ta mới đứng dậy, không quan tâm sự khuyên giải của cung nhân mà bỏ qua bữa tối, đi thẳng đến cung điện, nơi ở của Hoàng hậu.
Hoàng thượng ngây người ở cung của Hoàng hậu hết một buổi tối. Không ai biết hai người Đế, Hậu đã nói gì, chỉ biết dường như lệnh cấm của Hoàng hậu đã được giải trừ. Tuy nói phi tử hậu cung không còn cần đến thỉnh an Hoàng hậu nữa, nhưng cung điện của Hoàng hậu cũng không còn đóng chặt không ai lui tới như trước.
Tất nhiên là Phượng Khương Trần không biết chuyện này, nhưng Phượng Khương Trần cũng không nhận được tin tức là năm ngọn núi bị nổ. Hoàng thượng lấp liếm chuyện này vô cùng nhanh, hạ lệnh chết là không ai được để lộ, sợ sẽ gây ra sự bất an và khiển trách từ dân chúng.
Sấm sét vào đông, nếu muốn nói đó là bất mãn của ông trời với đế vương, vậy Hoàng thượng có làm gì cũng không thể lấp được cái danh xấu này. Sau ngày lâm triều hôm sau, Hoàng thượng triệu tập các đại thần tâm phúc ở lại nghị sự trong điện Thái Hòa.
Về phần chuyện hoàng lăng bị nổ, Hoàng thượng cũng chỉ có thể nghiến răng, nuốt cục tức xuống. Người biết chuyện này rất ít, ngoài việc nói hoàng lăng mà ông ta đang xây dựng không liên quan gì đến mấy ngọn núi này, ông ta cũng chỉ có thể tỏ vẻ chính mình vô năng, không lấp được tin tức.
Hoàng thượng vừa tra chuyện năm ngọn núi bị nổ mạnh, vừa cho người đi trấn an dân chúng, không muốn nghe được bất cứ lời đồn đãi linh tinh nào về việc trời cao bất mãn. Trong thời điểm quan trọng có thể dùng thủ đoạn áp chế mạnh mẽ, ngăn không cho tin đồn lan tràn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK