Y đặc biệt sai người viết cho mình một bài báo, nội dung đầy lời khen ngợi.
Sáng hôm sau, bài báo xuất hiện trên trang nhất của “Thịnh Kinh Nhật Báo”.
Nhất thời mọi người trong thành đều biết Anh vương sẽ thay mặt Hoàng đế đến thái miếu xưng tội.
Quả thật rất nhiều người đã ca ngợi Anh vương.
Lúc Lạc Dạ Thần ngồi trên cỗ xe ngựa lớn sang trọng, chính thức khởi hành đến thái miếu, rất nhiều người biết tin đến vây xem, làm y trở thành tâm điểm chú ý.
Trong khoảng thời gian này, mục sự kiện của “Thịnh Kinh Nhật Báo” đăng tải nội dung hầu hết đều liên quan đến mưa đá.
Vấn đề này liên quan đến kế sinh nhai của dân chúng, thật sự là vấn đề được dân chúng quan tâm nhất hiện nay.
Còn những điều khoản liên quan đến sắp xếp nạn dân, kế hoạch tái thiết sau thiên tai cũng được đăng trên báo, mỗi bài đều được viết vô cùng chi tiết.
Như vậy mọi người trong thành đều có thể giám sát, một khi quá trình thực hiện không khớp với các điều khoản nêu trên, nghĩa là có người giở trò, dân chúng có thể đến phủ Kinh Triệu báo cáo nặc danh.
Còn động thái này đã lay động đường chân tóc của Phủ doãn Mai Quảng Đào ở phủ Kinh Triệu đến mức nào thì không ai biết được.
Lạc Thanh Hàn nói mình bận, không có thời gian đến thái miếu, cũng không phải cái cớ, hắn thật sự rất bận.
Càng về cuối năm, quan lại địa phương phải xét duyệt thành tích, các bộ phải tổng kết kế hoạch, rất nhiều việc phải làm.
Mỗi ngày Lạc Thanh Hàn đều thượng triều lúc trời vừa sáng, bận đến tối mới đến cung Vân Tụ, đặc biệt là hai ngày nay, hắn tăng ca đến tận nửa đêm mới nghỉ ngơi, lúc hắn đến cung Vân Tụ thì Hề Hề đã ngủ.
Lúc Tiêu Hề Hề thức dậy, nam nhân bên cạnh đã đi rồi.
Tiêu Hề Hề phát hiện mình đã hai ngày không gặp Lạc Thanh Hàn, hỏi ra mới biết Lạc Thanh Hàn hai ngày nay thức khuya tăng ca, thật sự rất vất vả nên nàng định nhân giờ cơm trưa đến thăm hắn.
Lúc nàng mang canh gà đến ngự thư phòng, mới nhận ra Lạc Thanh Hàn còn hủy luôn giờ nghỉ trưa, vẫn đang nghị sự với mấy Các lão.
Khi Thường công công báo Quý phi đến, Lạc Thanh Hàn mới ngừng làm việc, bảo mấy Các lão đến noãn các bên cạnh nghỉ ngơi, dùng bữa trưa.
Có nghĩa là bọn họ không thể về, phải ở trong cung tăng ca.
Các lão im lặng lui ra ngoài.
Bọn họ gặp Quý phi nương nương ngoài cửa, dừng lại hành lễ với nàng.
Tiêu Hề Hề trả lại nửa lễ.
Sau khi nàng vào ngự thư phòng, Lạc Thanh Hàn phất tay cho mọi người lui xuống.
Mọi người ra ngoài hết, Lạc Thanh Hàn mới hoàn toàn thả lỏng.
Tiêu Hề Hề lấy hũ sứ ra khỏi hộp thức ăn, đặt lên bàn nhỏ bên cạnh mở nắp, một mùi thơm nồng nàn tỏa ra.
Nàng không khỏi nuốt nước bọt, tay nghề nấu canh của Bảo Cầm ngày càng giỏi!
Lạc Thanh Hàn rửa tay, ngồi xuống bên bàn nhỏ.
Tiêu Hề Hề vừa múc canh vừa lẩm bẩm “Trông sắc mặt chàng không được tốt lắm, có phải tăng ca mệt quá không? Có cần gọi thái y đến khám không? Tuy chàng còn trẻ, sức khỏe tốt nhưng cũng không chịu nổi đâu, phải chú ý nghỉ ngơi mới được.”
Lạc Thanh Hàn cầm bát, nói “Ta không sao, không cần lo lắng.”
Vốn hắn định gọi Thái y lệnh đến khám cho mình, nhưng khoảng thời gian này quá bận nên quên mất.
Bây giờ Hề Hề nhắc nhở, hắn định lát nữa sẽ gọi Thái y lệnh tới.
Sau bữa trưa, Tiêu Hề Hề về cung Vân Tụ.
Trước khi đi, nàng không quên dặn Lạc Thanh Hàn nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, dù công việc có bận đến đâu cũng không thể lơ là sức khỏe của mình.
Lạc Thanh Hàn tự nhiên đáp lại.
Buổi chiều, Lạc Thanh Hàn gọi Thái y lệnh đến.
Thái y lệnh bắt mạch, mạch tượng bình thường, không có vấn đề gì.
Lạc Thanh Hàn “Nhưng trước đó trẫm từng chóng mặt.”
Thái y nghe vậy giật mình, vội bắt mạch lại cho Hoàng đế, lần này ông kiểm tra cẩn thận hơn, vẫn không phát hiện có vấn đề gì.
“Chắc hẳn gần đây bệ hạ làm việc quá sức, thân thể có hơi yếu nên mới thấy chóng mặt, cũng không phải vấn đề gì lớn, bệ hạ chỉ cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, đừng làm việc quá sức, vi thần sẽ kê một đơn thuốc điều dưỡng, mỗi ngày uống một viên.”
Nghe vậy, Lạc Thanh Hàn thấy yên tâm.
Chỉ cần không phải bệnh gì nghiêm trọng là được.
Trong cung Vân Tụ.
Bảo Cầm đưa một phong thư cho Quý phi.
“Nương nương, đây là thư từ phủ Anh vương gửi vào cung, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với Quý phi nương nương.”
Tiêu Hề Hề rút tay ra khỏi lò sưởi, cầm phong thư lên xem, phát hiện chữ viết trên phong bì là của Nhị sư huynh Ôn Cựu Thành.
Nàng lập tức mở phong bì, đọc nhanh nội dung.
Thư này quả thật là do Ôn Cựu Thành viết.
Trong thư, Ôn Cựu Thành nói Đại sư huynh Phương Vô Tửu đã đến thành Phù Phong, ban đầu nói ba tới năm ngày sẽ về, nhiều nhất không quá bảy ngày, nhưng hiện giờ đã qua nửa tháng, Đại sư huynh vẫn không có tin tức.
Ôn Cựu Thành lo lắng Đại sư huynh gặp nguy hiểm, muốn tự mình đến thành Phù Phong kiểm tra tình hình.
Vì Ôn Cựu Thành là dân thường không thể vào cung, chỉ đành nhờ quan hệ của phủ Anh vương chuyển bức thư này cho Tiêu Hề Hề.
Nét mặt Tiêu Hề Hề trở nên nghiêm túc.
Phương Vô Tửu trước nay làm việc chu đáo, huynh ấy nói không quá bảy ngày thì trong vòng bảy ngày sẽ về. Nếu có chuyện gì làm trễ thời gian, huynh ấy cũng sẽ cử người gửi thư về, tránh làm các sư đệ sư muội lo lắng.
Nhưng bây giờ không có tin tức gì của huynh ấy, có thể huynh ấy đã gặp phải chuyện gì đó.
Tiêu Hề Hề đặt thư xuống, bảo Bảo Cầm và những người khác ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn mình nàng, nàng nhắm mắt, thông qua sinh thần bát tự của Phương Vô Tửu bói cho huynh ấy một quẻ.
Xung quanh là những bức tường loang lổ.
Trong không khí có mùi hôi thối.
Nhìn xuống, tay chân Phương Vô Tửu còn đeo gông cùm.
Hình như bên cạnh có người đang nói.
Tiêu Hề Hề cố nghe rõ người đó nói gì, nhưng sau đó đã bị ép thoát khỏi trạng thái đồng cảm.
Nàng chợt mở mắt, sức lực trong cơ thể như phút chốc bị rút cạn, đầu choáng váng, yếu ớt ngã sang một bên.
Nàng chống tay lên giường, cố giữ thăng bằng.
Qua một lúc, trạng thái của nàng mới đỡ hơn một chút.
Nàng cẩn thận nhớ lại những phản hồi mà nàng nhận được khi vào trạng thái đồng cảm vừa nãy.
Đại sư huynh chắc là bị nhốt vào một nơi như đại lao, huynh ấy đeo gông cùm, tự do bị hạn chế.
Nhưng kỳ lạ là Đại sư huynh dường như không hề hoảng sợ.
Đại sư huynh chỉ hơi sốt ruột, dường như đang lo lắng chuyện gì đó.
Dù thế nào thì Đại sư huynh hiện giờ quả thật đang gặp nạn, phải tìm cách giúp huynh ấy thoát nạn.
Ôn Cựu Thành chỉ có một mình, nếu một mình đi cứu người, rất có thể sẽ bị liên lụy, lúc đó thật sự sẽ trở thành cậu bé hồ lô cứu ông nội, hết người này đến người khác tự dâng mình tới cửa.