“Thật ra ta sớm không còn gắng gượng được nữa, nhưng ta nghĩ ta vẫn chưa được gặp các con lần cuối. Ta không yên tâm, cố gượng chút hơi thở cuối cùng đợi các con. Bây giờ nhìn thấy các con, ta cũng không biết nên cảm thấy may mắn hay là không may nữa.”
Tiêu Hề Hề dường như cảm giác được gì đó, nước mắt chảy càng lúc càng nhiều.
Nàng không ngắt lời sư phụ nữa, mà vừa khóc vừa nghe ông nói tiếp.
Huyền Cơ Tử muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại không thể cử động.
Ông bây giờ là một kẻ vô dụng.
Đừng nói đứng dậy, thậm chí giơ tay cũng trở thành một điều xa xỉ.
Huyền Cơ Tử nhẹ giọng an ủi.
“Đừng khóc nữa, con khóc nhìn không đẹp. Lúc con cười lên là dễ thương nhất, năm đó lần đầu tiên ta gặp con, con đang cười khúc khích. Khi đó, ta không khỏi nghĩ, con đúng là một đứa ngốc, bị cha mẹ bỏ rơi, sao còn cười vui vẻ như vậy?”
Tiêu Hề Hề khóc đến khó thở, nước mắt liên tục lăn dài trên má.
Sở dĩ lúc ấy nàng cười vui vẻ như vậy là vì nàng biết nếu lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng trước mặt không nhận nàng, có thể nàng thật sự sẽ bị đưa đến am ni cô.
So với am ni cô, lão đạo sĩ khiến nàng có thiện cảm trước mặt rõ ràng đáng tin hơn.
Thế nên nàng muốn nịnh nọt lão đạo sĩ, để ông đồng ý nhận nuôi nàng.
Lúc đó nàng còn nhỏ, chưa biết nói, chỉ có thể cười để biểu hiện ý nịnh nọt của mình.
Cuối cùng nàng đã thành công.
Huyền Cơ Tử giơ tay ôm lấy nàng.
Ông đưa nàng về Huyền Môn, đặt tên nàng là Hề Hề.
Ông đã cho nàng một mái nhà, để nàng lần nữa cảm nhận được hơi ấm của tình cảm gia đình.
Ông cho nàng bén rễ nảy mầm ở thế giới này, để nàng không còn là bèo không rễ trôi nổi trên sông, không nơi nương tựa.
Huyền Cơ Tử nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của nàng, yếu ớt nói.
“Ta muốn thấy nụ cười của con lần nữa, có lẽ đây là lần cuối cùng rồi, sau này sẽ không còn được nhìn thấy nữa ……”
Ông còn chưa nói xong, Tiêu Hề Hề dùng sức lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười.
Nàng cố cười thật tươi.
Như sợ đối phương không nhìn ra mình đang cười.
Huyền Cơ Tử thở dài “Cười xấu chết đi được.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Hề Hề cứng đờ.
Huyền Cơ Tử còn đang tự lẩm bẩm “Rõ ràng lúc nhỏ cười đáng yêu như thế, sao lớn lên lại cười xấu như vậy? Con gái nhà người ta lớn lên càng lúc càng đẹp, sao con lại càng ngày càng xấu vậy?”
Nụ cười trên mặt Tiêu Hề Hề hoàn toàn sụp đổ, buồn bã nói.
“Con không cười nổi.”
Thấy sư phụ như thế này, sao nàng có thể cười nổi?
Huyền Cơ Tử “Bỏ đi, không cười nổi thì không cười nổi.”
Nói xong ông lại ho thêm hai tiếng, khóe miệng lại chảy máu.
Tiêu Hề Hề nhìn mà đau lòng.
Nàng vừa khóc vừa lau máu cho ông.
“Sư phụ, con không muốn người chết, con có thể sửa mệnh cho người, con ……”
Huyền Cơ Tử ngắt lời nàng “Con đã sửa mệnh cho người khác một lần, nếu sửa thêm lần nữa, con sẽ chết.”
Tuy Tiêu Hề Hề không nhắc đến chuyện sửa mệnh, nhưng vừa nhìn thấy mái tóc bạc trắng của nàng, Huyền Cơ Tử đã hiểu mọi chuyện.
Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói “Chỉ cần có thể cứu được người, con chết cũng không hối hận.”
Huyền Cơ Tử “Con không hối hận, nhưng còn ta thì sao? Ta gánh trên lưng mạng sống đồ đệ, con bảo sau này ta sống thế nào?”
Tiêu Hề Hề còn muốn nói thêm, lại bị Huyền Cơ Tử cắt ngang.
“Ta sống lâu thế này là đủ rồi, thật đó, đã đủ rồi. Bây giờ năm người các con đã trưởng thành, không cần ta nhọc lòng nữa. Tuy mấy năm qua ta vốn chẳng vì các con nhọc lòng được bao nhiêu, toàn là Vô Tửu nhọc lòng.
Vị trí chưởng môn cũng đã truyền cho con. Con cũng đã thuận lợi vượt qua kiếp số. Và cả người ta yêu, bà ấy cũng đi rồi. Trên đời này ta không còn vương vấn gì nữa.
Trước khi bà ấy đi đã từng hứa với ta, bà ấy sẽ đợi ta trên cầu Nại Hà. Đã lâu như vậy mà ta vẫn chưa xuống tìm bà ấy, hẳn là bà ấy sốt ruột lắm rồi. Ta không thể để bà ấy đợi lâu hơn nữa. Ta phải xuống tìm bà ấy.”
Nói xong, ông thấy cổ họng có vị ngọt tanh dâng lên, há miệng ho ra một ngụm máu lớn.
Một dòng máu liên tục chảy ra từ miệng ông.
Như thể toàn bộ máu còn sót lại trong cơ thể ông đang bị rút cạn.
Hai tay áo Tiêu Hề Hề ướt đẫm máu, bàn tay nàng dính đầy máu tươi.
Đó đều là máu của sư phụ.
Tiêu Hề Hề không biết phải làm sao, chỉ có thể gọi sư phụ hết lần này tới lần khác, hy vọng sư phụ có thể gắng gượng.
Nàng vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng.
Có lẽ khi đại sư huynh tới, sư phụ sẽ được cứu.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy cầu xin của nàng, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, ba người bước vào.
Người đầu tiên xông vào chính là Phương Vô Tửu!
Tiêu Hề Hề quay lại, thấy bọn họ đã đến, nàng nắm được cọng rơm cứu mạng, bật khóc nói.
“Đại sư huynh, huynh mau cứu sư phụ, sư phụ nôn rất nhiều máu!”
Phương Vô Tửu không còn giữ được bình tĩnh thường ngày.
Sắc mặt y tái nhợt, ánh mắt đầy lo lắng.
Y nắm cổ tay của Huyền Cơ Tử, kiểm tra mạch đập của ông.
Bốn người còn lại đứng gần đó mong chờ theo dõi, không dám thở mạnh.
Phương Vô Tửu buông cổ tay Huyền Cơ Tử ra, sau đó vén tay áo ông lên, ấn vào mấy huyệt đạo của ông, sắc mặt y nhất thời trở nên khó coi.
“Gân cốt và nội tạng của sư phụ vỡ nát, nội lực cũng không còn.”
Mọi người sững sờ.
Tiêu Hề Hề vội hỏi “Còn có thể cứu được không?”
Phương Vô Tửu lắc đầu “Không cứu được.”
Gân cốt bị đứt còn có cách trị được, nội lực không còn có thể luyện lại.
Nhưng nếu toàn bộ nội tạng vỡ nát thì thật sự không còn hy vọng nữa.
Dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu vãn.
Tiêu Hề Hề không muốn tin sự thật tàn khốc này “Sao không thể cứu được? Huynh giỏi y thuật như vậy, sao lại không thể cứu được? Huynh thử lại đi, có lẽ có thể chữa khỏi.”
Huyền Cơ Tử yếu ớt nói.
“Hề Hề.”
Tiêu Hề Hề lập tức nhìn ông.
Huyền Cơ Tử “Đừng làm khó đại sư huynh nữa.”
Ông biết rõ mình bị thương quá nặng, nếu đổi lại là người khác bị thương nặng thế này thì sớm đã chết rồi.
Sở dĩ ông có thể gượng đến hơi thở cuối cùng như bây giờ là vì ông đã uống viên thuốc do sư phụ để lại.
Khi sư phụ đưa thuốc cho ông, giọng điệu rất nghiêm túc.
“Con nhớ kỹ, phàm là chuyện gì cũng phải nhìn thoáng một chút, mọi chuyện trên đời đều có duyên số, tất cả đều được định sẵn, con đừng cưỡng ép can thiệp. Cái giá của việc làm trái ý trời, sẽ nặng nề hơn con tưởng tượng rất nhiều.
Viên thuốc này con cứ giữ lấy, nó có thể giữ cho con hơi thở cuối cùng, giúp kéo dài mạng sống thêm một thời gian. Nhưng ta hy vọng con sẽ không dùng tới nó.”
Huyền Cơ Tử không khỏi cười khổ một tiếng, sư phụ quả nhiên là sư phụ, chuyện gì cũng đoán được.
Viên thuốc đó giữ cho ông hơi thở cuối cùng.
Và giờ, nó đã đến giới hạn.