Người hầu muốn giúp nàng cầm sách, nhưng nàng tránh đi.
“Không sao, sách này không nặng, tự ta cầm được.”
Ăn được món ngon, mua được truyện hay, nhiệm vụ ra ngoài hôm nay của Tiêu Hề Hề hoàn thành xuất sắc!
Nàng hài lòng trở về Giang phủ.
Vài ngày tới, Tiêu Hề Hề không rời khỏi Giang phủ nửa bước.
Ngoài ăn uống ngủ, thì còn đọc sách truyện mỗi ngày.
Dù giá của mấy cuốn sách truyện này hơi đắt, nhưng tiền nào của nấy, nội dung bên trong rất đặc sắc, thậm chí vài cuốn còn có ảnh minh họa.
Hình ảnh chi tiết, vô cùng sống động, có thể nói là rất tận tâm!
Tiêu Hề Hề thầm quyết định trước khi rời huyện Trầm Bảo, nàng phải đến tiệm sách lần nữa.
Sau khi nàng về cung, nàng sẽ dựa vào mấy món ăn tinh thần này sống qua ngày, nhất định phải mua nhiều hơn.
……
Gần đây, dân chúng trong thành Bàn Vân hoảng loạn.
Đầu tiên là Thái tử bị giết, sau đó là Nhị công tử vương phủ bị giết vì tội mưu phản.
Bây giờ vương phủ truyền tin nói Trần Lưu vương sắp không xong rồi!
Vương phủ đã bắt đầu chuẩn bị tang lễ, nghe nói cả quan tài cũng chuẩn bị xong, chỉ cần Trần Lưu vương qua đời là lập tức khâm liệm.
Nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, tuy dân chúng không biết nội tình, nhưng cũng mơ hồ cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, có loại cảm giác áp bức sắp ập đến.
Gần đây, người ra ngoài ngày càng ít, cửa tiệm lần lượt đóng cửa, quân Xích Tiêu tuần tra khắp nơi trong thành.
Cổng thành vẫn đóng chặt.
Ban đầu chỉ được vào không được ra, nhưng bây giờ thậm chí còn không được vào.
Toàn bộ thành Bàn Vân bị cô lập hoàn toàn.
Giống như một hòn đảo bị cô lập.
Người bên ngoài không biết trong thành xảy ra chuyện gì, người trong thành không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Trong vương phủ, sắc mặt Cừu Viễn u ám nhìn thư trên bàn.
Đây là thư tín được gửi về từ các huyện trấn khác nhau ở quận Trần Lưu, mỗi một phong thư chỉ có một kết quả —
Bọn họ không tìm thấy thích khách ám sát Thái tử!
Tâm trạng Cừu Viễn càng tệ hơn.
“Thái tử mất tích cũng nửa tháng rồi, mà vẫn chưa tìm được tung tích, hắn rốt cuộc đang trốn ở đâu?”
Thanh y lang quân bình tĩnh nói “Một là hắn không may chết ở xó xỉnh nào đó, hai là hắn tìm được một nơi an toàn để trốn.”
Cừu Viễn hi vọng là kết quả của vế trước, nhưng trực giác mách bảo có nhiều khả năng là kết quả của vế sau.
Gã âm trầm nói “Lẽ nào hắn đã rời khỏi quận Trần Lưu rồi?”
Thanh y lang quân “Ngược lại ta cảm thấy hắn có lẽ đang ở huyện Trầm Bảo, huyện Trầm Bảo là địa bàn của Giang Viễn Sơn, Giang Viễn Sơn có ba mươi ngàn binh mã, chỉ cần có ông ta, Thái tử sẽ không gặp nguy hiểm.”
Cừu Viễn “Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Chuyện đến nước này, người chỉ có một cách, đó là nghĩ cách kéo Giang Viễn Sơn vào trận doanh của mình, dù là ép buộc hay dụ dỗ, chỉ cần có thể khiến ông ta đồng ý là được.”
Cừu Viễn không chút do dự từ chối “Không thể nào, ta từng tiếp xúc với tên Giang Viễn Sơn này, chỉ có bốn chữ, cáo già xảo quyệt! Trong tay ta không có điểm yếu của ông ta, cũng không có lợi ích gì có thể khiến ông ta động tâm, ông ta sẽ không dễ dàng lay động.”
Thanh y lang quân chầm chậm thở dài “Vậy ta cũng hết cách.”
Cừu Viễn nghiến răng, như thể đã hạ quyết tâm, gằn từng chữ một.
“Nếu đã hết cách, vậy chỉ đành dấy binh tạo phản!”
Thanh y lang quân liếc nhìn gã nhắc nhở “Trong tay người chỉ có năm mươi ngàn binh mã.”
Năm mươi ngàn binh mã nghe thì có vẻ nhiều, nhưng nếu muốn tranh đoạt với cả triều đình lại quá ít.
Cừu Viễn hiểu, nhưng vẫn kiên quyết “Bây giờ ta không còn lựa chọn nào khác, nếu Thái tử xuất hiện, mọi thứ chúng ta làm xem như công cốc, khi đó thứ chờ đợi chúng ta chỉ có con đường chết. Thay vì ngồi chờ chết, sao không liều một phen, có lẽ sẽ gặp may lật ngược được tình thế.”
Theo kế hoạch ban đầu, Cừu Viễn trước tiên sẽ kế thừa vương vị, sau đó âm thầm tích lũy sức mạnh.
Sau này đến lúc thích hợp, bọn họ sẽ dấy binh tạo phản lần nữa.
Đúng vậy, ngay từ đầu, mục tiêu của Cừu Viễn không chỉ là vương vị.
Thứ gã muốn chính là hoàng vị tối cao kia!
Nhưng bây giờ kế hoạch đã chệch hướng.
Cừu Viễn từng bước bị dồn vào đường cùng.
Gã giống như con bạc, thấy mình sắp thua, gã không cam tâm, muốn liều mạng đánh cược đến cùng.
Thanh y lang quân “Ta khuyên người nên nghĩ kĩ, nếu bây giờ dấy binh tạo phản, sẽ như trứng chọi đá, cơ hội chiến thắng gần như bằng không.”
Cừu Viễn nắm chặt tay thành quyền, vì mấy đêm liền ngủ không ngon, hốc mắt đỏ ngầu.
Gã biết thanh y lang quân nói đúng, nhưng trong lòng gã quá bất an.
Vì để đạt được mục đích, gã đã phải trả giá rất nhiều, thậm chí cược mọi thứ của bản thân.
Nếu thua, gã xong đời thật rồi.
Thanh y lang quân thấy trạng thái tinh thần của gã lúc này không tốt liền khuyên “Người thả lỏng đi, đừng suy nghĩ nhiều, xem xét tình hình trước, có lẽ thế cục cũng không tệ như chúng ta dự đoán, có thể Thái tử đã chết ở xó xỉnh nào đó rồi.”
Cừu Viễn cười khổ “Hi vọng là vậy.”
Ba ngày sau.
Cừu Viễn cuối cùng cũng nhận được tin Thái tử chưa chết.
Thái tử chẳng những không chết mà còn cùng Giang Viễn Sơn xuất hiện ngoài thành Bàn Vân với ba mươi ngàn binh mã.
Đây là tình huống tồi tệ nhất trong số rất nhiều kết quả mà Cừu Viễn dự đoán.
Kẻ địch đã đến dưới thành, Cừu Viễn biết bản thân chỉ còn hai con đường.
Một là đầu hàng.
Hai là dấy binh tạo phản.
Cừu Viễn không cam tâm chịu thua như vậy.
Gã vì đoạt vương vị, đã không ngần ngại giết chính huynh đệ của mình, thậm chí còn hạ độc phụ vương, chỉ còn hơi thở cuối cùng.
Gã trả giá quá đắt, không muốn chấp nhận thất bại thảm hại.
Bất chấp lời khuyên của thanh y lang quân, cuối cùng gã quyết định quyết chiến đến cùng.
Dù chết, gã cũng phải liều một phen cuối cùng!
Cừu Viễn ra lệnh treo Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần trên tường thành, dùng tính mạng của Đại hoàng tử ép Thái tử lui binh.
Tất nhiên Thái tử không lui binh.
Hắn còn sai người thay phiên nhau tiến lên hét lớn.
“Thái tử đã lệnh cho Quận thú các quận lân cận, chẳng mấy chốc sẽ đến tiếp viện chúng ta, đến lúc đó, phản quân trong thành Bàn Vân đều không thể chạy thoát!”
“Nếu các ngươi còn muốn sống, mau buông vũ khí đầu hàng, Thái tử nhân đức khoan hồng, chỉ cần các ngươi quay đầu kịp lúc, Thái tử sẽ không trách tội các ngươi. Nhưng nếu vẫn cố chấp mê muội, sau này không chỉ có các ngươi, mà người nhà của các ngươi cũng sẽ chịu tội chết!”
“Thái tử là người mang thiên mệnh, là trữ quân được Hoàng đế sắc phong, các ngươi giúp Cừu Viễn đối phó Thái tử, chẳng khác nào tạo phản, các ngươi biết kết cục của tạo phản là gì không? Là tru di cửu tộc!”
“Cừu Viễn giết đệ đệ của mình, hạ độc Trần Lưu vương, kẻ giết phụ thân huynh đệ nên bị băm thành trăm mảnh! Các ngươi còn bán mạng cho kẻ cặn bã như vậy, không sợ báo ứng sao?”