Lần này ông ấy mang đến một con heo nái.
Tiêu Hề Hề nhìn hai con heo to béo, trong đầu không khỏi nghĩ đến thịt kho tàu, thịt cháy cạnh, thịt hấp, khâu nhục …
Ây da, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, vừa nghĩ tới là chả.y nước dãi.
Nàng khó khăn dời ánh mắt khỏi hai con heo to béo, nhìn hai con ngỗng trắng to bên cạnh.
Ngỗng hầm nồi sắt cũng ngon!
Tiêu Hề Hề không từ chối ai, nhận hết quà của dân chúng.
Dân chúng mới đầu còn hơi e ngại, sợ Thái tử Điện hạ coi thường mấy món quà quê này, nhưng bây giờ thấy đối phương nhận hết, ai nấy vui mừng khôn xiết.
Khi trở về, họ sẽ khoe chuyện này với người thân bằng hữu.
Thái tử Điện hạ đã nhận quà của họ.
Chuyện này đủ để họ khoe cả đời!
Tiêu Hề Hề lấy túi tiền, chuẩn bị đưa tiền.
Vừa lấy tiền ra thì dân chúng vội lùi lại, tức thì bỏ chạy vì sợ Tiêu Hề Hề ép họ nhận tiền.
Tiêu Hề Hề cũng không ép họ.
Nàng cất túi tiền, vẫy tay với Hạnh Nhi.
“Lại đây, lại đây, mang hết mấy thứ này về.”
Nàng chỉ vào hai con heo to béo và hai con ngỗng trắng to, nói “Em phải chăm mấy đứa nhóc này cho ta, ta phải đưa chúng nó về Thịnh Kinh.”
Hạnh Nhi gật đầu đáp vâng.
Vốn đã quen công việc đồng áng, quá quen với những quà này, nàng nhanh nhẹn dọn hết vào trong.
Nàng lùa hai con heo to béo và hai con ngỗng trắng to vào chuồng rồi nhốt lại, xuống bếp lấy thức ăn và nước uống cho chúng.
Lạc Thanh Hàn vừa rồi ngồi bên cửa sổ, dù không thấy cảnh tượng ở cửa chính, nhưng vẫn nghe được tiếng ồn từ cửa chính truyền đến.
Hắn biết dân chúng tặng rất nhiều quà, trong đó có hai con heo và hai con ngỗng.
Hắn nghĩ Tiêu Hề Hề sẽ lập tức cho người làm thịt heo và ngỗng.
Nhưng Tiêu Hề Hề nói muốn mang chúng về Thịnh Kinh!
Mang những con vật đó về Thịnh Kinh!
Lạc Thanh Hàn không thể đọc sách nữa.
Hắn nhìn Tiêu Hề Hề đi vào, gằn từng chữ một “Ta không cho phép nàng mang mấy con vật đó về Thịnh Kinh.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu hỏi “Tại sao chứ?”
“Ta đường đường là Thái tử, về kinh mang theo hai con heo hai con ngỗng, còn ra thể thống gì?”
“Chúng ta có thể tìm một cái lồng nhốt chúng vào, sau đó dùng vải che lại, người khác sẽ không biết người mang theo heo ngỗng.”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Nàng thông minh quá nhỉ.”
Tiêu Hề Hề xấu hổ nói “Đa tạ Điện hạ quá khen.”
“… ta không phải đang khen nàng.”
“Không sao, ta sẽ xem như người đang khen ta.”
Lạc Thanh Hàn hít một hơi thật sâu, cố gắng nói với bản thân phải bình tĩnh, phải kiềm chế, không được tức giận.
Tiêu Hề Hề đến cạnh hắn, cười khúc khích.
“Vừa rồi dân chúng đều khen người, nói Thái tử Điện hạ uy phong sáng suốt, người không những minh oan cho họ, còn cầu được mưa, cứu được hàng ngàn dân chúng. Người thật sự là Thái tử tốt nhất trên đời.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng “Đừng nghĩ mấy lời nịnh nọt đó có thể làm ta đổi ý.”
“Các hương thân vô cùng cảm kích người, họ đặc biệt tặng mấy món quà không phải có ý đồ gì với người, mà là nói cho người biết, họ rất cảm kích người, họ sẽ mãi mãi ghi nhớ hết thảy những gì người làm cho họ.”
Lạc Thanh Hàn quay mặt đi, làm lơ nàng.
Tiêu Hề Hề ngồi xuống cạnh hắn, vui vẻ nói.
“Ta thật sự rất may mắn.”