“Nô tỳ bị ép, không còn cách nào khác, Đoạn lương đệ phát hiện chuyện nô tỳ trộm đồ, nô tỳ phải làm theo lời ả.”
Lý trắc phi cả giận nói “Ngươi còn trộm đồ? Ngươi trộm cái gì?”
“Nô tỳ trộm vài món trang sức của người, cha nô tỳ làm ăn thua lỗ. Ông ấy đến mượn tiền nô tỳ. Nô tỳ đâu có nhiều tiền như vậy, chỉ đành lấy trộm vài thứ của người để bán. Dù gì người cũng có rất nhiều trang sức, ít vài món cũng không ảnh hưởng gì, đợi nô tỳ tích đủ tiền, sẽ tìm cách bù lại cho người.”
Giọng Thải Vân ngày càng nhỏ dần, cho đến khi gần như không thể nghe thấy.
Rõ ràng bản thân nàng biết cách nói này chỉ đang lừa mình lừa người, hoàn toàn không thể biện minh được.
Lý trắc phi bây giờ thật sự rất giận.
Nàng chưa từng nghĩ, Thải Vân là người mà nàng tin tưởng nhất, lại giấu nàng nhiều chuyện như vậy!
Lý trắc phi tức giận cười “Ngươi không chỉ trộm đồ của ta, còn hạ độc ta, ngươi đúng là tốt với ta thật, lúc đầu ta mù rồi, sao lại chọn ngươi làm đại cung nữ của mình chứ?”
Nước mắt của Thải Vân rơi ngày càng nhiều.
Nàng dùng chút sức lực cuối cùng, lê tấm thân tàn tạ của mình, khó khăn bám lên người Lý trắc phi.
Nàng túm lấy váy của Lý trắc phi, vừa khóc vừa van xin.
“Xin lỗi, nô tỳ sai rồi, cầu xin người nể tình chủ tớ của chúng ta, cho nô tỳ chết một cách thoải mái đi!”
Sau khi nàng khai rõ mọi chuyện, Ngọc Lân vệ không dùng hình với nàng nữa, nhưng cũng không có ý định thả nàng.
Nàng cứ bị nhốt như vậy, những vết thương trên người không được chữa trị bắt đầu mưng mủ, liên tục phát sốt, đầu óc lúc lơ mơ, lúc tỉnh táo.
Thà chết còn hơn sống thế này.
Nhưng nàng không có dũng khí tự sát.
Nàng chỉ có thể cầu xin Lý trắc phi, hy vọng Lý trắc phi có thể cho nàng chết thoải mái một chút, giải thoát nàng khỏi ngày tháng sống không bằng chết.
Lý trắc phi dùng sức kéo váy lại, lùi lại hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không cần nói xin lỗi với ta, ta không nhận nổi, từ nay về sau, quan hệ chủ tớ chúng ta chấm dứt tại đây, sau này sống chết của ngươi không liên quan gì đến ta!”
Nói xong, Lý trắc phi tức giận xông ra ngoài.
Thải Vân không thể giữ nàng lại, chỉ biết khóc trong tuyệt vọng.
Lý trắc phi lao thẳng ra khỏi Ngọc Lân Ti.
Sắc mặt nàng vô cùng khó coi ngồi trên kiệu.
“Đi, về điện Kim Phong!”
Thường công công đứng trước cửa Ngọc Lân Ti, nhìn kiệu của Lý trắc phi đi xa.
Hắn vung phất trần trong tay, quay về điện Thanh Ca, báo cáo với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn nghe xong cũng không có phản ứng gì.
Thường công công nhỏ giọng hỏi “Thượng phó thống lĩnh nhờ nô tài hỏi người, Thải Vân đó nên xử lý thế nào?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Tiếp tục nhốt, không cần dùng hình, cũng không cần trị thương, cứ để nàng ta sống không bằng chết.”
Cả đời hắn ghét nhất chính là kẻ phản bội.
Thường công công “Vâng.”
Vào đêm, Tiêu Hề Hề nằm trong vòng tay của Lạc Thanh Hàn, háo hức hỏi “Trước đó không phải người nói muốn dẫn thần thiếp ra ngoài chơi sao? Thần thiếp đã khỏe rồi, khi nào mới ra ngoài chơi?”
Lạc Thanh Hàn cúi đầu nhìn nàng, vảy đóng trên môi đã bong ra, vết thương đã hoàn toàn lành lặn.
Hắn thấp giọng hỏi “Khỏe thật rồi sao?”
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh “Đúng vậy, hiện giờ thần thiếp có thể ăn uống chạy nhảy, mọi thứ đều ổn!”
Lạc Thanh Hàn “Ta phải kiểm tra.”
Tiêu Hề Hề chớp mắt “Kiểm tra thế nào?”
Lạc Thanh Hàn lật người đè nàng, cúi đầu hôn nàng.
Hắn hôn sâu đến nỗi Tiêu Hề Hề gần như không thở được.
Mãi đến khi Tiêu Hề Hề bị hôn đến chóng mặt, Thái tử mới buông ra.
Hắn giơ hai ngón tay mảnh khảnh hỏi.
“Ba cộng hai bằng bao nhiêu?”
Nhìn hai ngón tay của hắn, suýt nữa Tiêu Hề Hề đã nói bằng hai.
Cũng may thời khắc mấu chốt nàng ngậm miệng, dừng một chút mới nói “Bằng năm.”
Lạc Thanh Hàn thu ngón tay về “Xem ra khỏi hẳn rồi.”
Tiêu Hề Hề “……”
Thủ đoạn của nam nhân này thâm sâu quá rồi phải không?!
Đầu tiên hôn nàng chóng mặt, sau đó dùng ngón tay đánh lạc hướng nàng.
Nếu không phải nàng phản ứng nhanh, vừa rồi nàng đã bị lừa rồi.
Lạc Thanh Hàn nằm xuống cạnh nàng, hai tay ôm eo nàng, thấp giọng hỏi “Khi nào nàng muốn xuất cung?”
Tiêu Hề Hề không do dự nói “Đương nhiên càng sớm càng tốt!”
Lạc Thanh Hàn “Vậy ngày mai.”
Tiêu Hề Hề “Được!”
Vì ra ngoài chơi, sáng hôm sau Tiêu Hề Hề thức dậy rất sớm.
Ăn sáng xong, nàng ra hậu viện chiêm ngưỡng vườn rau của mình.
Lúc Thái tử đến, nàng vui vẻ lên xe ngựa rời cung với Thái tử.
Lạc Thanh Hàn nói “Ta phải đến viện Hàn Lâm làm chút chuyện, nàng muốn cùng ta đến viện Hàn Lâm hay ở ngoài đợi ta?”
Tiêu Hề Hề thân là học sinh kém đích thực, không hứng thú với một nơi tụ tập toàn học sinh giỏi như viện Hàn Lâm.
Nàng rất ý thức nói “Thần thiếp ở ngoài chờ người.”
Gần viện Hàn Lâm có rất nhiều tiệm sách và quán trà, khắp nơi dày đặc không khí học tập.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Thái tử dẫn Tiêu Hề Hề vào một quán trà.
Thái tử chọn một phòng riêng bên cửa sổ, nói “Nàng ở đây chờ, đừng chạy lung tung, ta làm xong việc sẽ tới tìm nàng.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu đáp vâng.
Để phòng nàng gây chuyện, Lạc Thanh Hàn cố ý bảo Triệu Hiền ở lại, để mắt đến nàng.
Lạc Thanh Hàn dẫn Thường công công rời quán trà.
Quán trà này vừa hay nằm đối diện với viện Hàn Lâm, Tiêu Hề Hề chỉ cần quay đầu lại là nhìn thấy cổng viện Hàn Lâm qua cửa sổ.
Nàng nhìn một đám người ngênh đón Thái tử bước vào viện Hàn Lâm.
Tiêu Hề Hề vừa ăn điểm tâm vừa uống trà, hỏi “Triệu tướng quân, ngươi có muốn ăn chút gì không?”
Triệu Hiền “Cảm ơn ý tốt của nương nương, mạt tướng không đói.”
Tiêu Hề Hề lại hỏi “Ngươi đứng như vậy không mệt sao?”
Triệu Hiền “Cảm ơn nương nương quan tâm, mạt tướng không mệt.”
Tiêu Hề Hề hỏi tiếp “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? Thành thân chưa?”
Triệu Hiền “……”
Triệu Hiền không nói nữa.
Dù Tiêu Hề Hề có hỏi thế nào, Triệu Hiền vẫn im lặng như quả bầu bị cưa miệng.
Ban đầu Tiêu Hề Hề muốn tiếp cận hắn, rồi nghĩ cách lừa hắn thả mình ra ngoài mua vài quyển sách truyện.
Gần đây có tiệm sách, chắc có nhiều sách truyện hay lắm!
Tiếc là Triệu Hiền hoàn toàn không cắn câu.
Tiêu Hề Hề rất thất vọng, nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy ba bóng người quen thuộc đi ngang qua trước quán trà.
Nhìn kỹ hơn, đó là Tiêu Khải Minh và hai người bạn.
Trước đó, Tiêu Hề Hề đã từng gặp, họ là Lộ Thiên Ý và Ô Diệu.
Lần trước ở chùa Quang Chiếu, hai tên này đã đùa giỡn nàng, ngược lại bị nàng dọa sợ chết khiếp, cuối cùng còn bị Thái tử phạt.
Tiêu Hề Hề lập tức đứng dậy, dựa vào cửa sổ, hét ra ngoài.
“Lão đệ!”