Cho nên Tiêu Hề Hề mới hỏi như vậy.
Tuy nhiên, câu này lọt vào tai Lạc Dạ Thần lại thành ra nàng đang cố tình cười nhạo y, làm y hơi bực bội.
Nhưng ngại thân phận của đối phương, y không thể đáp trả, chỉ cứng ngắc trả lời.
“Ta rất ổn, tối qua ta mất ngủ thôi.”
Tiêu Hề Hề cười cười, ẩn ý nói “Mất ngủ là chuyện nhỏ, vương gia phải chú ý cẩn thận hơn.”
Lạc Dạ Thần cảm thấy lời nàng nói hơi sai trái.
Y đang tốt thế này, sao phải cẩn thận làm gì?
Nói như thể y sắp gặp xui xẻo vậy.
Nữ nhân này chả biết cách ăn nói gì cả!
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Nếu bệ hạ không có dặn dò nào khác, vi thần cáo lui trước.”
Tiêu Hề Hề gọi y lại.
“Cũng đã trưa rồi, nếu vương gia về có lẽ sẽ qua mất giờ cơm, hay là ngài ở lại dùng bữa với chúng ta. Nếu sợ vương phi lo lắng, ngài có thể sai người về báo một tiếng, để vương phi không cần đợi ngài về.”
Nhắc đến Anh vương phi, Lạc Dạ Thần liền nhớ đến chuyện nàng lừa mình tối qua, trong lòng chợt thấy tức.
Anh vương phi từ sáng sớm đã về nhà mẹ, dù bây giờ y về vương phủ cũng chỉ có thể ăn cơm một mình, cô đơn vắng vẻ, ăn còn thấy ngon gì nữa?
Thà ở trong cung dùng bữa với Hoàng đế và Quý phi, ít nhất người đông náo nhiệt.
Thế là y đồng ý lời mời của Quý phi.
Ba người ăn trưa ở Tây Noãn Các.
Tiêu Hề Hề vẫn ăn khỏe như mọi khi.
Ăn uống xong, Lạc Thanh Hàn tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Lạc Dạ Thần đang muốn đi thì bị Quý phi ngăn lại.
Tiêu Hề Hề “Vừa hay ta muốn nói chút chuyện với Anh vương phi, hay là chúng ta cùng xuất cung đi?”
Lạc Dạ Thần không suy nghĩ đã từ chối “Không được!”
Y có điên mới xuất cung với Quý phi!
Y vẫn chưa quên chuyện tối qua chính nữ nhân này dùng vài ba câu đã vạch trần mình, làm cả tối qua y phải ngủ trong thư phòng, bây giờ Anh vương phi cũng chạy về nhà mẹ luôn.
Nếu hôm nay còn để Quý phi gặp Anh vương phi, nói không chừng Anh vương phi sẽ bị Quý phi xúi giục, sau này không về vương phủ nữa thì y phải làm sao?
Không được không được, y tuyệt đối không thể để Quý phi gặp Anh vương phi nữa!
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Sao lại không được? Dù sao bây giờ ngài cũng về vương phủ, không phải là thuận đường với bổn cung sao?”
Lạc Dạ Thần “Nam nữ khác biệt, bổn vương và nương nương tốt nhất nên tránh xa.”
Tiêu Hề Hề bất lực khi thấy thái độ kiên quyết của y, sống chết cũng không chịu đi với mình.
Nàng quả thật có chuyện muốn tìm Anh vương phi, sẵn tiện cứu Lạc Dạ Thần khỏi tai nạn, nào ngờ tên ngốc này lại tránh nàng như tránh tà.
Lạc Thanh Hàn thấy hết biểu hiện của nàng.
Sau khi Lạc Dạ Thần đi, Lạc Thanh Hàn nhẹ giọng hỏi.
“Tại sao nàng cứ nhất quyết phải xuất cung với Anh vương?”
Tiêu Hề Hề không giấu giếm gì, nói hết những gì mình thấy.
Lạc Thanh Hàn “Ta phái thêm cấm vệ bảo vệ huynh ấy là được, không cần nàng đích thân ra mặt.”
Tiêu Hề Hề “Ta muốn nói chút chuyện với Anh vương phi, dù sao cũng thuận đường, chi bằng giúp ngài ấy một tay.”
Lạc Thanh Hàn cũng không hỏi nàng muốn nói chuyện gì với Anh vương phi, mà chỉ dặn “Vậy bây giờ nàng đi đi, dẫn theo nhiều người, trên đường cẩn thận một chút, buổi tối về sớm.”
Tiêu Hề Hề làm động tác tay OK.
Nàng nhanh chóng thay quần áo của người thường, ngồi xe ngựa rời cung.
Thượng Khuê theo sát với ba mươi Ngọc Lân vệ.
Ngọc Lân vệ đã được giao cho Quý phi, hiện giờ họ là thị vệ thân cận của Quý phi, mọi hành động đều phải nghe theo lệnh của Quý phi.
Trên thực tế, chuyện này không hợp quy tắc.
Từ xưa đến nay chưa từng có phi tần nào có thị vệ thân cận, hiện giờ vị Quý phi này là người đầu tiên trong lịch sử của vương triều Đại Thịnh.
Vì chuyện này mà quan văn từ sáng sớm đã dâng tấu lên Hoàng đế, cầu xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh, đừng để Quý phi làm bại hoại quy tắc của tổ tiên!
Kết quả tất cả tấu chương đều bị đốt cháy.
Thái độ của Lạc Thanh Hàn rất rõ ràng, hắn cứ muốn bảo vệ Quý phi.
Người khác càng phản đối thì hắn càng bảo vệ chặt hơn.
Khi Thái hoàng thái hậu biết được chuyện này cũng bực tức trong lòng, nhưng bà biết Hoàng đế sẽ không nghe bà khuyên nên dứt khoát mặc kệ, một lòng hướng Phật.
May là xe ngựa của Anh vương chưa đi xa, xe ngựa của Tiêu Hề Hề đã nhanh chóng đuổi kịp.
Nàng vén rèm, bất chấp gió lạnh nhìn ra ngoài, thấy xe của Anh vương cách đó không xa.
Nàng gọi Thượng Khuê.
Thượng Khuê lập tức cưỡi ngựa tiến lên, cung kính hỏi “Nương nương có gì dặn dò?”
Tiêu Hề Hề chỉ vào xe ngựa của Anh vương ở phía trước, nói “Ngươi để mắt đến cỗ xe đó, nếu phát hiện có gì không ổn thì lập tức ra tay, không cần xin thêm chỉ thị.”
Tuy Thượng Khuê không hiểu ý của Quý phi nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Vâng!”
Tiêu Hề Hề buông rèm xe xuống, mở ngăn bí mật lấy một hộp đồ ăn vặt, chậm rãi ăn.
Lúc nàng đang ăn miếng bánh thứ năm, chợt nghe thấy tiếng hét từ phía trước.
Sau đó là tiếng ngựa hí.
Xe ngựa của Tiêu Hề Hề đột nhiên dừng lại, quán tính mạnh làm nàng ngã về phía trước, may là nàng phản ứng kịp, đưa tay nắm lấy mép cửa sổ bên cạnh, miễn cưỡng ổn định cơ thể, mới tránh được bi kịch ngã sấp mặt xảy ra.
Khi xe ngựa dừng lại, nàng vứt hộp đồ ăn vặt đi, mở cửa rồi nhanh nhẹn nhảy ra khỏi xe.
Nhìn về phía trước, xe ngựa của Anh vương đã lật nhào ra đất, hai con ngựa nằm dưới đất không đứng dậy được, kê.u rên đau đớn, xe nát thành từng mảnh.
Xa phu đã bị giết, đôi mắt mở to nằm trong vũng máu, chết không nhắm mắt.
Mười mấy thích khách đang bao vây Anh vương và các hộ vệ.
Lạc Dạ Thần không ngờ giữa ban ngày ở dưới chân thiên tử sẽ gặp thích khách, bên cạnh chỉ có bốn hộ vệ đi cùng.
Lúc này hộ vệ bao bọc bảo vệ y ở giữa.
Có quá nhiều thích khách, khí thế hung hãn, hộ vệ bị áp đảo, thực lực giảm rất nhiều.
Cũng may Thượng Khuê đã nhận được lệnh của Quý phi, ngay khi phát hiện tình hình, lập tức rút bội đao bên hông, cưỡi ngựa chạy tới, ba mươi Ngọc Lân vệ theo sát.
Có bọn họ gia nhập, mười mấy thích khách nhanh chóng bị chế ngự.
Động tĩnh nơi này rất lớn, nhanh chóng thu hút chú ý của rất nhiều người, bọn họ sợ liên lụy nên không dám tới gần, chỉ dám đứng nhìn từ xa, những người lanh trí lập tức chạy đi báo cho quan phủ.
Tiêu Hề Hề liếc nhìn đám đông đằng xa rồi đi về phía Anh vương.
Lúc xe ngựa bị bật, Lạc Dạ Thần ngã bị thương ở cánh tay.
Lúc này y đang ôm cánh tay trái bị thương, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt khó coi.
Y ngạc nhiên khi thấy Quý phi xuất hiện.
“Sao cô lại ở đây?”
Tiêu Hề Hề “Trước đó không phải ta đã nói với ngài rồi sao? Ta muốn nói chút chuyện với Anh vương phi, vừa lúc đi ngang qua thôi.”
Thượng Khuê tra đao vào vỏ, cả người nồng nặc mùi máu bước tới, cung kính hành lễ.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, tất cả thích khách đều đã bị bắt, tổng cộng có mười lăm người, hai người đã bị giết, còn lại mười ba người còn sống, xin nương nương hạ lệnh.”