Quân y băng bó vết thương cho Lạc Dạ Thần xong thì đã rời đi, trong doanh trướng chỉ còn lại Lạc Dạ Thần nằm im trên thảm.
Lạc Dạ Thần vẫn luôn miệng ây da ây da, bộ dạng đáng thương như sắp đau chết.
Bộ Sanh Yên vắt khăn lau người cho y.
Tuy hai người đã bái đường thành thân, là phu thê hợp pháp nhưng hai người vẫn chưa viên phòng.
Lúc Bộ Sanh Yên cởi y phục của Lạc Dạ Thần, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Lạc Dạ Thần cũng hơi xấu hổ, chóp tai đỏ bừng.
Để hóa giải ngượng ngùng, Bộ Sanh Yên chủ động lên tiếng.
“Vừa nãy ta đã gặp Tiêu trắc phi.”
Lạc Dạ Thần lập tức quên đi xấu hổ của mình, cảnh giác hỏi “Có phải cô ta bắt nạt nàng không?”
Một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Bộ Sanh Yên.
Lạc Dạ Thần “Nàng không cần sợ, nếu cô ta dám bắt nạt nàng, nàng cứ đánh trả, tuyệt đối không được nương tay, phát huy hết khả năng chiến đấu của mình, đánh cô ta thật mạnh!”
Bộ Sanh Yên càng nghe, sắc mặt càng đen, không nhịn được nhéo eo y “Chàng im đi!”
Lạc Dạ Thần đau đến th.ở dốc “Nàng nhéo ta làm gì?”
Bộ Sanh Yên “Người ta là một tiểu cô nương đáng yêu, chàng không quan tâm người ta thì thôi, lại còn muốn đánh người ta? Chàng còn là người không? Còn nhân tính không?!”
Lạc Dạ Thần khó tin nhìn nàng.
“Nàng nói Tiêu trắc phi đáng yêu? Bụng dạ cô ta xấu xa, trên đời này không ai xấu xa hơn cô ta, nàng còn nói cô ta đáng yêu? Lẽ nào mắt nàng có vấn đề? Mau gọi quân y khám cho nàng đi, đừng giấu bệnh không chữa, sớm phát hiện sớm chữa trị!”
Y càng nói càng không ra gì, Bộ Sanh Yên tức giận.
“Mắt của ta rất tốt, không cần khám, chàng còn nói nhảm, ta mặc kệ chàng!”
Lạc Dạ Thần chỉ đành im lặng.
Bộ Sanh Yên lau sạch người cho y, tìm một bộ quần áo cho y mặc vào.
Sau khi làm xong, Bộ Sanh Yên mang thùng nước bẩn ra khỏi doanh trướng.
Nàng đổ nước bẩn, lúc về gặp Tiêu trắc phi.
“Vương phi tỷ tỷ, đây là đom đóm ta mới bắt được, tặng cho tỷ, tỷ có thể treo ở đầu giường, ban đêm thức dậy sẽ tiện hơn rất nhiều.”
Tiêu Hề Hề đưa một túi chứa đom đóm.
Trong túi nhỏ có rất nhiều đom đóm.
Ánh sáng của đom đóm chiếu xuyên qua lớp vải mỏng, giống như một ngọn đèn nhỏ xinh.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu vào gương mặt Tiêu Hề Hề, khiến nụ cười của nàng vừa ấm áp vừa khiến người khác yêu thích.
Bộ Sanh Yên ngẩn người, đầu óc điên cuồng gào thét —
Bé con đáng yêu nào đây?!
Gần như làm tan chảy trái tim mọi người!
Sao mà chịu nổi chứ!
Bộ Sanh Yên cầm túi nhỏ nói cảm ơn.
Tiêu Hề Hề quan tâm hỏi “Vết thương của Anh vương thế nào rồi?”
Bộ Sanh Yên “Chỉ là vết thương ngoài da, chàng da thô thịt dày, nghỉ ngơi một chút là khỏi, trắc phi nương nương không cần lo.”
“Ta có thể đi thăm ngài ấy không?”
Đối mặt với đôi mắt long lanh của tiểu cô nương, Bộ Sanh Yên xua tay “Thăm thăm thăm, muốn thăm sao cũng được.”
Lạc Dạ Thần không ngờ vợ nhà mình vừa ra ngoài đổ nước lại mang về cho y một nữ ma đầu.
Y vừa thấy Tiêu trắc phi, sắc mặt y thay đổi chóng mặt, đập mạnh vào ván giường hét lên.
“Cô làm gì ở đây? Ra ngoài, ra ngoài!”
Mỗi lần y gặp nữ nhân này, chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Bộ Sanh Yên tức giận “Tiêu trắc phi cố tình tới đây thăm chàng, chàng không cảm kích thì thôi, sao có thể đối xử với người ta như vậy? Không lịch sự gì hết!”
Nàng lập tức xin lỗi Tiêu trắc phi.
“Nương nương đừng so đo với chàng, chàng ấy luôn như vậy, lúc nào cũng làm ầm ĩ, nhưng thật ra tâm địa của chàng ấy rất tốt.”
Tiêu Hề Hề ngượng ngùng nói “Ta biết vương gia là người tốt, không chỉ hào phóng chính trực mà còn thích đọc sách, đặc biệt là sách về yêu tinh đánh nhau.”
Lạc Dạ Thần “……”
Bộ Sanh Yên không hiểu “Yêu tinh đánh nhau là gì?”
Tiêu Hề Hề che mặt, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng “Thì là hai người …”
Lạc Dạ Thần đang nằm thì bật dậy hét lớn.
“A a a a!!!”
Lời của Tiêu Hề Hề bị cưỡng ép cắt ngang.
Bộ Sanh Yên giật mình, tưởng vết thương của Lạc Dạ Thần rách ra nên vội chạy tới “Chàng sao vậy? Có phải vết thương lại đau không? Mau để ta xem thử, có phải vết thương rách ra rồi không?”
Nàng vừa nói vừa đưa tay c.ởi quần Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần giật mình sợ hãi ôm chặt lấy quần.
Y trông như cô vợ nhỏ tội nghiệp đang cố hết sức giữ gìn trong sạch.
“Không phải, vết thương không đau, nàng buông tay, đừng chạm vào quần của ta!”
Bộ Sanh Yên cạn lời “Nếu vết thương không đau, vậy chàng hét lên làm gì? Làm ta sợ muốn chết.”
Nàng buông quần của Lạc Dạ Thần ra, quay đầu nhìn Tiêu trắc phi, giọng nói trong nháy mắt từ cứng rắn chuyển sang nhẹ nhàng.
“Chúng ta nói đến đâu rồi?”
Khát vọng sống sót của Lạc Dạ Thần lúc này đã l.ên đỉnh điểm, y vội cướp lời “Nói đến cuốn truyện, nàng còn nhớ cuốn truyện ta viết cho nàng không? Cuốn truyện đó là do Tiêu trắc phi giúp ta nghĩ ra.”
Bộ Sanh Yên ngạc nhiên “Nương nương còn tài hoa đến thế à.”
Lạc Dạ Thần gật đầu “Đúng đúng đúng, cô ấy không chỉ xinh đẹp lương thiện, còn vô cùng tài hoa, đúng là trời sinh một cặp với Thái tử.”
Tiêu Hề Hề “……”
Được rồi, xem xét việc y chân thành tâng bốc nàng nên nàng tạm tha cho y.
Tiêu Hề Hề lấy hai tấm bùa hộ thân từ trong tay áo.
“Tuy đã qua nửa đêm nhưng vẫn phải nói một tiếng, tân hôn vui vẻ, đây là quà tân hôn ta tặng hai người.”
Bộ Sanh Yên nói “Thái tử đã gửi quà cho chúng ta rồi, người không cần tặng nữa.”
Tiêu Hề Hề “Đó là quà của Thái tử, đây là quà của ta, không giống nhau.”
Lạc Dạ Thần sợ nàng lại nói ra lời chấn động gì nữa, nên vội đưa tay cầm hai tấm bùa.
“Tiêu trắc phi đã nói vậy, chúng ta không cần khách khí, nhận lấy đi.”
Y đưa một tấm bùa hộ thân cho Bộ Sanh Yên.
Bộ Sanh Yên cầm tấm bùa hộ thân nói cảm ơn.
Tiêu Hề Hề nói “Tuy tấm bùa này không đáng tiền, nhưng dù sao vẫn là tấm lòng của ta, hai người phải mang theo bên mình, đừng làm mất nó.”
Lạc Dạ Thần mất kiên nhẫn nói “Biết rồi, lắm lời!”
Bộ Sanh Yên tức giận đánh vào lưng y.
“Ăn nói lịch sự! Không được vô lễ với nương nương!”
Lạc Dạ Thần tức giận ngậm miệng, thành thật nhét tấm bùa vào trong ngực.
Tiêu Hề Hề thấy Bộ Sanh Yên cũng bị thương, bèn nói.
“Vương phi tỷ tỷ, để ta giúp tỷ xử lý vết thương.”
“Vậy phiền người rồi.”
Hai vết thương trên người Bộ Sanh Yên chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng gì, chỉ cần rửa sạch rồi bôi thuốc mỡ là được.
Tiêu Hề Hề vừa hỏi vừa bôi thuốc cho nàng.
“Đau không? Nếu đau thì cứ nói, ta sẽ cố gắng nhẹ tay.”
Bộ Sanh Yên “Không đau, không sao, người cứ làm đi.”
Lạc Dạ Thần nằm trên thảm nhìn hai nữ nhân thân thiết, đột nhiên cảm thấy mình thật dư thừa.