Bây giờ ở thái miếu, chỉ có Thái hoàng thái hậu.
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên hỏi “Người mua chuộc Nhu Cúc hãm hại Trần tiệp dư là Thái hoàng thái hậu?”
Thanh Tùng lập tức quỳ xuống, sợ hãi suýt khóc “Quý phi nương nương cẩn trọng lời nói! Chuyện này chỉ là lời một phía từ Nhu Cúc, vẫn chưa tìm thấy bằng chứng, Quý phi nương nương tuyệt đối đừng nói bậy, lỡ để người khác nghe thấy, sẽ không có lợi cho người!”
Tiêu Hề Hề phớt lờ lời khuyên của hắn.
Nàng trực tiếp đứng dậy, nói “Bãi giá Thận Hình Ti, bổn cung muốn nói chuyện riêng với Nhu Cúc.”
Bất kể Nhu Cúc bị bức cung nhận tội, hay bị người khác lợi dụng, chỉ cần nàng tận mắt nhìn thì sẽ biết sự thật.
Thanh Tùng không dám can ngăn, chỉ đành vội vàng chuẩn bị xe ngựa.
Đội nghi trượng của Quý phi chậm rãi rời cung Vân Tụ, đi đến Thận Hình Ti.
Xe ngựa dừng trước cổng Thận Hình Ti.
Tiêu Hề Hề vừa xuống xe, đã nhìn thấy Lưu ti chính dẫn một đám người vội vã chạy ra ngoài.
Tất cả đồng loạt hành lễ với Quý phi.
Tiêu Hề Hề không phí lời với bọn họ, trực tiếp hỏi “Nhu Cúc ở đâu? Bổn cung muốn gặp nàng.”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt của Lưu ti chính liền tái nhợt.
Không chỉ Lưu ti chính, nét mặt của đám người đi theo cũng thay đổi, trông dáng vẻ rất hoảng sợ.
Tiêu Hề Hề thấy có gì đó khác lạ, cau mày hỏi “Sao không nói gì? Không phải Nhu Cúc xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Lưu ti chính đổ mồ hôi đầm đìa, nói “Xin Quý phi nương nương thứ tội, Nhu Cúc chịu không nổi hình phạt, vừa cắn lưỡi tự sát.”
Tiêu Hề Hề “Đã chết rồi?”
Lưu ti chính “Vừa tắt thở.”
Tiêu Hề Hề trầm mặc hồi lâu.
Nàng vừa đến Thận Hình Ti thì Nhu Cúc đã chết, quá trùng hợp rồi.
Rõ ràng đằng sau có người đang thầm điều khiển mọi chuyện.
Tiêu Hề Hề nhìn Lưu ti chính đang bất an trước mặt, lạnh lùng nói.
“Nhân chứng quan trọng như vậy chết trong tay ngươi, ngươi hẳn là biết hậu quả.”
Lưu ti chính quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng “Xin Quý phi nương nương khai ân, cho nô tài cơ hội lấy công chuộc tội!”
Tiêu Hề Hề “Ngươi muốn lấy công chuộc tội thế nào?”
Lưu ti chính “Tuy Nhu Cúc đã chết, nhưng nàng vẫn còn mấy cung nữ có quan hệ tốt, còn mấy người thân ở quê nhà, nô tài có thể tra từng người một, ít ra cũng có thể tìm được chút manh mối.”
Tiêu Hề Hề không trả lời.
Nàng mặc kệ Lưu ti chính cầu xin, xoay người lên xe.
Cỗ xe ngựa chậm rãi khởi động, hướng về điện Ninh Tâm.
Cái chết của Nhu Cúc khiến Tiêu Hề Hề càng tin chắc vào nghi ngờ của mình, nàng nghi ngờ có người lợi dụng Nhu Cúc giăng một cái bẫy, hắt nước bẩn lên người Thái hoàng thái hậu.
Tiêu Hề Hề tự đặt mình vào vị trí hung thủ thật sự suy nghĩ.
Giả sử nàng là hung thủ, sau khi xử lý kẻ chết thay Nhu Cúc, mục tiêu tiếp theo rất có thể là Trần tiệp dư.
Chỉ cần Trần tiệp dư cũng chết, vậy sẽ chết không đối chứng.
Tiêu Hề Hề nói với thái giám đánh xe.
“Đi nhanh lên.”
Thái giám đáp vâng.
Xe ngựa tăng tốc, lao băng băng trên đường, phát ra tiếng động lớn.
Các cung nữ thái giám chạy phía sau cố gắng bắt kịp.
Sau khi đến điện Ninh Tâm, Tiêu Hề Hề nóng lòng nhảy xuống xe trước khi xe ngựa kịp dừng lại.
Nàng không để ý đến tiếng la hét của những người phía sau, vén váy chạy nhanh vào điện Ninh Tâm.
Trong lòng nàng có dự cảm rất xấu.
Dự cảm này thôi thúc nàng chạy nhanh hơn.
Lúc Tiêu Hề Hề chạy tới cửa phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai từ trong phòng ngủ truyền ra.
Bước chân Tiêu Hề Hề chợt dừng lại.
Nàng thấy một tiểu cung nữ vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng.
“Tiệp dư chết rồi! Tiệp dư chết rồi!”
Tiêu Hề Hề nắm cánh tay nàng, trầm giọng hỏi.
“Ngươi nói gì? Trần tiệp dư làm sao?”
Tiểu cung nữ đó thấy Quý phi nương nương, giật mình cuống quít hành lễ “Khởi bẩm Quý phi nương nương, Trần tiệp dư đột nhiện trở bệnh, nô tỳ còn chưa kịp gọi thái y thì Trần tiệp dư tắt thở rồi.”
Tiêu Hề Hề nhìn kỹ khuôn mặt nàng, thấy nàng sợ hãi bất an, không có gì kỳ lạ mới buông nàng ra.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, thấy hai cung nữ đang quỳ trong phòng.
Hai cung nữ khóc lóc thảm thiết.
Các nàng thấy Quý phi đột nhiên xông vào, giật mình sợ hãi, vội hành lễ với Quý phi.
Tiêu Hề Hề không để ý đến họ, đi thẳng đến giường, nàng thấy Trần tiệp dư an tĩnh nằm trên giường, mắt nhắm lại, sắc mặt xám xịt không chút máu.
Tiêu Hề Hề duỗi ngón tay ấn vào động mạch của Trần tiệp dư.
Không còn nhịp đập.
Trần tiệp dư chết thật rồi.
Tiêu Hề Hề cứng đờ tại chỗ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Mãi đến khi có người bên ngoài hét lên Hoàng thượng giá đáo, nàng mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn về phía cửa.
Lạc Thanh Hàn sải bước vào.
Vốn hắn đang xem tấu chương trong ngự thư phòng, sau khi nghe tin Nhu Cúc chết, hắn nhận ra chuyện không đơn giản, đang suy nghĩ thì nghe tin Trần tiệp dư trở bệnh.
Hắn lập tức chạy tới, cũng gọi Phương Vô Tửu tới.
Phương Vô Tửu bước tới kiểm tra di thể của Trần tiệp dư.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ngồi xuống ghế thấp bên cạnh.
Tiêu Hề Hề thấp giọng nói “Nhu Cúc không phải là người hại Trần tiệp dư, nàng chỉ bị người khác đẩy ra ngoài làm kẻ chết thay.”
Lạc Thanh Hàn “Ta biết.”
Tiêu Hề Hề “Ta có dự cảm rất xấu, cái chết của Trần tiệp dư rất có thể sẽ gây ra một loạt chuyện xấu khác.”
Lạc Thanh Hàn nắm tay nàng, hơi ấm trong lòng bàn tay không ngừng truyền đến tay nàng.
“Yên tâm, có ta đây, dù có chuyện xấu gì xảy ra cũng sẽ được giải quyết.”
Phương Vô Tửu kiểm tra xong, quay người lại thấy Lạc Thanh Hàn và Hề Hề đang nắm tay nhau.
Y ho nhẹ nhắc nhở đối phương trong phòng còn có người khác.
Lạc Thanh Hàn và Hề Hề đồng thời nhìn y, nhưng không có ý định buông tay.
Phương Vô Tửu chỉ đành giả mù, mặt vô cảm nói.
“Trần tiệp dư chết vì một loại độc tên là Thất Nhật Túy, độc này không màu không mùi, sau khi trúng độc sẽ không có khác gì thường, nhưng sau bảy ngày độc tính phát tác dẫn đến tử vong.”
Lạc Thanh Hàn “Gần đây ngày nào khanh cũng bắt mạch cho Trần tiệp dư, không nhận ra nàng trúng độc sao?”
Phương Vô Tửu “Loại độc Thất Nhật Túy không thể phát hiện dựa vào bắt mạch, phải dùng thuốc chuyên dụng mới phát hiện được, nhưng cách điều chế thuốc này rất phiền phức, Thái y viện không có dự trữ.”
Nói cách khác, trừ khi biết trước Trần tiệp dư có khả năng trúng Thất Nhật Túy, thái y mới có thể điều chế thuốc kiểm tra cho nàng, nếu không sẽ không có ai bận tâm đến chuyện này.
Nhưng vấn đề là bản thân loại độc này rất khó phát hiện.
Cho nên một nửa số người trúng Thất Nhật Túy về cơ bản khó thoát cái chết.
Lạc Thanh Hàn vốn muốn sai người lục soát hoàng cung, nhưng sau đó hắn nghĩ kẻ hạ độc không phải kẻ ngốc, sau khi hạ độc thành công nhất định xử lý sạch sẽ số độc còn lại, dù có lục soát hoàng cung cũng chưa chắc tìm được gì.