Đây không phải nơi tốt lành gì.
Một mình nàng bị giam ở đây là đủ xui xẻo rồi, không cần liên lụy Bảo Cầm.
Cam Phúc gọi hai cung nữ tới.
“Hai người này sẽ hầu hạ nương nương. Sau này nương nương có việc gì cứ sai bảo, thiếu thứ gì cứ nói với các nàng. Thời gian không còn sớm, nương nương cũng nên sớm nghỉ ngơi. Đây là cung Vị Ương, đừng chạy lung tung.”
Hắn nghiêm túc nhấn mạnh câu cuối cùng.
Tiêu Hề Hề gật đầu “Ta biết rồi.”
Cam Phúc xoay người đi.
Tiêu Hề Hề bảo cung nữ tìm đồ ăn cho mình.
Mấy cái bánh ngọt trước đó chỉ đủ lót dạ chứ không thể no, bây giờ nàng lại thấy hơi đói.
Cung nữ lại nói “Bây giờ khuya lắm rồi, ngự thiện phòng cũng đã tắt lửa, sợ là không còn gì nữa.”
Tiêu Hề Hề “Không phải cung Vị Ương có phòng bếp nhỏ sao?”
Cung nữ “Đương nhiên là có, nhưng bữa ăn hàng ngày của Hoàng thượng đều do ngự thiện phòng chuẩn bị, phòng bếp nhỏ ngoài nấu thuốc ra thì cũng không làm gì nữa.”
Nói cách khác, phòng bếp nhỏ cũng không có gì để ăn.
Tiêu Hề Hề bật ngón cái lên “Các người đúng ác!”
Nàng chịu đói trải qua đêm đầu tiên ở cung Vị Ương.
Cảm giác đói bụng thật khó chịu.
Điều này làm nàng nhớ lại những ngày ở viện mồ côi.
Đến mức ban đêm nàng mơ thấy cả viện mồ côi, mọi thứ trong mơ rất thật, đặc biệt là cảm giác đói khát, vô cùng chân thật.
Cuối cùng cũng đợi được đến sáng hôm sau.
Tiêu Hề Hề giục cung nữ mau chóng mang bữa sáng lên.
Sau cơn bão càn quét, Tiêu Hề Hề chén sạch bữa sáng, dĩa nào cũng như được liếm qua, sáng bóng lấp lánh.
Đây là lần đầu tiên các cung nữ thấy một phi tần ăn nhiều như vậy, ai cũng trợn tròn mắt.
Lúc các nàng dọn bàn, cảm thấy khó tả khi nhìn dĩa đũa sạch sẽ gần như không cần phải rửa lại.
Chẳng trách Tiêu trắc phi trồng rau nuôi gà ở hậu viện điện Thanh Ca.
Lượng cơm của nàng lớn như vậy, một bữa ăn nhiều như vậy, chỉ dựa vào ngự thiện phòng cung cấp chắc chắn không đủ, muốn no bụng chẳng phải đành tự mình trồng rau sao?!
Tiêu Hề Hề ợ, rồi bước ra ngoài.
Cung nữ vội hỏi “Người muốn đi đâu?”
“Ta ăn no rồi, muốn ra ngoài đi đạo để tiêu cơm.”
Cung nữ khuyên “Người không thể đi lung tung.”
“Ta chỉ loanh quanh gần đây thôi, sẽ không đi xa.”
Tiêu Hề Hề vừa bước ra ngoài vừa nói.
Cung nữ không ngăn được nàng, chỉ đành nhanh chân đuổi theo.
Dù Tiêu Hề Hề đi đâu, cung nữ cũng theo sát nàng.
Tiêu Hề Hề quay đầu nhìn nàng “Ngươi cứ đi theo ta làm gì?”
Nét mặt cung nữ không đổi “Người không quen thuộc nơi này, bên cạnh phải có người đi cùng, để tránh người đi sai đường, đến nơi không nên đến.”
Tiêu Hề Hề lại hỏi “Nơi nào không nên đến?”
Cung nữ không trả lời được.
Tiêu Hề Hề cũng không làm khó nàng, tiếp tục chậm rãi tản bộ.
Bất giác nàng lại đến gần tẩm điện.
Nàng thấy một bóng người quen thuộc đang bước vào tẩm điện, đó là quan chủ Thiên Nhất đạo nhân của Tam Thanh Quan.
Tiêu Hề Hề biết ông đến vì chuyện thuật yểm thắng.
Thế nên nàng dứt khoát không đi, tìm một chỗ ngồi xuống đợi.
Cung nữ nhắc nhở “Nếu người đã tiêu cơm rồi thì mời người về phòng, người vẫn còn chưa chép xong kinh Phật.”
Tiêu Hề Hề lười biếng nói “Không sao, không vội.”
Cung nữ thúc giục mấy lần, nhưng Tiêu Hề Hề vẫn không động đậy, cung nữ cũng không thể trực tiếp kéo nàng đi, cho nên dù nàng nôn nóng đến đâu cũng chỉ có thể nhịn.
Không lâu sau, Không Thiền cũng vào tẩm điện.
Sau đó người của Khâm Thiên Giám cũng bước vào.
Dù Tiêu Hề Hề không thấy cảnh tượng bên trong, nhưng cũng có thể đoán được những người đó đang làm gì.
Rất có thể bọn họ đang tranh luận thuật yểm thắng là thật hay giả.
Không Thiền chắc chắn cho rằng thuật yểm thắng là thật.
Thiên Nhất đạo nhân nghĩ rằng đó là giả.
Còn Khâm Thiên Giám thì sao?
Không biết bọn họ nhận định chuyện này như thế nào?
Khoảng hai canh giờ trôi qua.
Thiên Nhất đạo nhân, Không Thiền và người của Khâm Thiên Giám lần lượt ra khỏi tẩm điện.
Tiêu Hề Hề đứng dậy, cẩn thận quan sát phản ứng của bọn họ.
Nét mặt của Thiên Nhất đạo nhân rất kém.
Không Thiền vẫn là bộ dáng ung dung bình tĩnh.
Người của Khâm Thiên Giám thở dài.
Thấy vậy, trong lòng Tiêu Hề Hề trầm xuống, xem ra Thiên Nhất đạo nhân không thuyết phục được Hoàng đế, Hoàng đế vẫn kiên quyết khẳng định thuật yểm thắng là thật.
Thiên Nhất đạo nhân và người của Khâm Thiên Giám đã rời đi.
Chỉ còn lại Không Thiền trong cung Vị Ương.
Khi ông quay người lại, khóe mắt thoáng thấy bóng dáng Tiêu trắc phi đứng đằng xa, bất chợt dừng bước.
Tiêu Hề Hề thấy mình bị phát hiện, cũng không hoảng sợ, bình tĩnh nói với cung nữ.
“Ta tiêu cơm rồi, về thôi.”
Cung nữ liếc nhìn bầu trời, thấy đã gần đến giữa trưa.
Nàng thật sự không biết nên nói gì, dứt khoát không nói nữa, an tĩnh đi theo Tiêu trắc phi.
Vừa về đến chỗ ở không bao lâu thì đã đến giờ ăn trưa.
Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn xong bữa trưa.
Cung nữ sợ nàng lại lấy cớ tiêu cơm đi lung tung nên vội vàng canh cửa không cho nàng chạy nữa.
Nhưng mà lần này Tiêu Hề Hề không có ý định ra ngoài.
Ăn uống no say xong, nàng nằm xuống giường chợp mắt.
Hai cung nữ nhìn nhau, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu trắc phi này cuối cùng cũng chịu an phận rồi.
Bọn họ tưởng Tiêu trắc phi chỉ ngủ một lúc rồi dậy.
Nào ngờ Tiêu trắc phi ngủ suốt buổi chiều.
Lúc nàng dậy, mặt trời đã lặn.
Hai cung nữ sụp đổ.
Cuối cùng, Tiêu trắc phi chưa chép một chữ nào!
Nếu Cam Phúc công công biết chuyện, chắc chắn sẽ trị tội các nàng làm việc bất lực.
Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Có phải đến giờ ăn tối rồi không?”
Cung nữ không dám bỏ đói nàng, đành chấp nhận số phận đi chuẩn bị bữa tối.
Ăn uống xong, Tiêu Hề Hề tắm rửa rồi đi ngủ.
Đợi đến đêm khuya.
Có người lặng lẽ lẻn vào phòng.
Khi người đó đến gần giường, Tiêu Hề Hề đang nhắm mắt chợt mở ra.
Nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt của khách đến dưới ánh trăng chiếu qua cửa sổ.
Chính là Không Thiền đã gặp ban sáng!
Không Thiền vẫn mặc đạo bào xanh đậm, cầm phất trần trong tay, trông nhún nhường hiền lành, ai ngờ được bên trong lại là một kẻ thần kinh?
Ông khẽ cười “Nương nương vẫn chưa ngủ, đang chờ bần đạo sao?”
Tiêu Hề Hề ngồi dậy sửa lại “Không phải ta đang chờ ông, mà là ông đang tìm ta.”
Không Thiền “Xem ra người cướp đệ tử của bần đạo quả nhiên là ngươi.”
Tiêu Hề Hề “Ông bớt mặt dày đi được không? Tiểu Kiếm đã có sư phụ rồi, đệ ấy vốn không xem ông là sư phụ.”
Không Thiền “Nhưng nó đã làm lễ bái sư, ta còn uống trà bái sư của nó.”
Tiêu Hề Hề “Đó là do ông ép đệ ấy!”
Không Thiền “Vậy thì sao? Dù quá trình thế nào, kết quả chính là nó đã bái ta làm sư phụ.”